NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 321

dặm nữa, hoặc đi bộ đến quả đồi tiếp đó hay bơi đến tận bến cảng. Trước
kia, đã nhiều lần tôi tin anh, và cảm kích vì anh tin tôi.

Tôi tưởng tượng lúc này Simon giục tôi:

- Tiến lên nào, cô Hướng đạo sinh, nhúc nhích cái mông lên nào. - Tôi

tìm bức tường đá để định hướng chỗ mái vòm. Nhưng không thấy gì hết.
Tôi chỉ thấy sự thay đổi của những cái bóng sáng như nhau. Tôi nhớ lại
những lần tôi cáu Simon vì đã nghe anh và thất bại. Tôi rủa anh sau khi tôi
thử trượt patanh và ngã dập mông. Tôi kêu la vì ba lô quá nặng.

Tôi ngồi trên đất, cáu tiết, rên rỉ. Mẹ kiếp, tôi phải gọi một chiếc taxi.

Trông tôi mới thờ thẫn làm sao. Tôi có thực lòng tin rằng tôi có thể giơ hai
tay lên vẫy taxi và ra khỏi mớ hỗn độn này? Tôi cố tích trữ niềm vui nội
tâm - tôi có sẵn sàng trả tiền taxi không? Sao không phải là một chiếc limo?
Ắt hẳn tôi mất trí rồi!

- Simon! Quan! - Nghe thấy sự hoảng hốt trong giọng nói, tôi càng sợ hãi

hơn. Tôi cố chuyển động nhanh hơn nhưng cơ thể nặng trĩu như bị hút vào
trung tâm trái đất. Tôi va vào một pho tượng. Một tảng đá đổ làm xước vai
tôi. Chỉ thế thôi, bao sợ hãi tôi cố kìm nén bùng ra đằng miệng và tôi bắt
đầu khóc như một đứa trẻ. Tôi không sao đi nổi. Tôi không thể suy nghĩ.
Tôi ngồi trên mặt đất và ghì chặt lấy người. Tôi bị lạc rồi! Họ bị lạc rồi! Cả
ba chúng tôi bị kẹt trong cái mảnh đất kinh khủng này. Chúng tôi sẽ chết ở
đây, thối rữa và bị bỏ quên, rồi hóa đá và trở thành những pho tượng không
mặt khác! Tôi rít lên, giọng the thé. Những cái hang đang ca hát, bài hát
buồn, bài hát tiếc thương.

Tôi bịt tai, nhắm mắt, cố chặn sự điên rồ của thế giới, của tâm trí tôi, của

cả hai. Tôi có thể ngăn được, tôi tự nhủ. Tôi cố hết sức tin điều này. Tôi
cảm thấy dây thần kinh căng thẳng, rồi đứt phựt và tôi bay lên, thoát khỏi
thân thể và những nỗi sợ dài lê thê, mỗi lúc một nhẹ và choáng váng. Con
người mắc chứng loạn thần kinh là thế này đây, họ để mặc tất cả. Tôi nhìn
thấy mình trong một bộ phim Thụy Điển tẻ ngắt, phản ứng chậm chạp với
những trớ trêu rành rành một cách đau đớn. Tôi gào như một mụ điên vì
trông tôi lố bịch làm sao, ngớ ngẩn làm sao, chết ở một nơi như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.