NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 356

Tôi lắng nghe, sững sờ. Elza là mẹ tôi? Dù đúng hay không, tôi cũng

cảm thấy thư thái, nhẹ lòng, không cần đến những oán giận, cách biệt, cùng
gánh nặng trĩu những sợ hãi và nghi ngờ.

- Suốt thời gian qua em tưởng cô ấy xua đuổi em? Hừm. Chính em tự

xua đuổi mình đấy! Simon cũng biết thế. - Chị hôn lên má tôi. - Giờ chị đi
tìm cậu ấy, để cậu ấy tự kể với em.

Tôi nhìn chị lọt vào trong hang.
- Quan?
Chị quay lại:

- Gì thế?
- Hãy hứa là chị không bị lạc nhé. Chị sẽ trở về.
- Ừ, chị hứa! Tất nhiên rồi. - Chị hạ thấp người lọt vào hốc tiếp theo. -

Đừng lo. - Chị đáp lại, tiếng chị trầm và vang. - Chị tìm thấy Simon là về
ngay thôi. Em đợi chúng tôi nhé… - Tiếng chị nhỏ dần.

Tôi quấn tấm choàng quanh vai và ngồi, dựa vào tảng đá mòn che kín lối

vào hang. Cứ hy vọng đi, chẳng có gì sai với nó hết. Tôi nhìn khắp bầu trời.
Trời vẫn xám xịt. Hay lại sắp mưa? Chỉ nghĩ đến việc không may ấy thôi,
sự lạnh lẽo đã bao trùm. Hay tôi đã bị thôi miên khi lắng nghe câu chuyện
của Quan? Hay tôi cũng bị ảo giác như chị? Sao tôi lại để chị tôi vào hang
một mình? Tôi loạng choạng đứng lên và thò đầu vào:

- Quan! Chị Quan! Quay về đi! - Tôi trườn vào cái miệng lỗ đen ngòm. -

Quan! Quan! Trời ạ, Quan, trả lời em đi! - Tôi liều dấn tới, cụng đầu vào
trần thấp, tôi nguyền rủa rồi lại gào lên. Thêm vài bước nữa, ánh sáng giảm
dần, và đến chỗ rẽ tiếp theo thì tắt hẳn. Dường như một tấm chăn dày bịt
kín mắt tôi. Tôi không hoảng. Tôi đã làm việc trong phòng tối nửa đời
người. Nhưng ở đây, tôi không biết ranh giới của bóng tối. Bóng tối như
thanh nam châm hút tôi vào. Tôi quay về theo lối cũ đến khe hở của hang,
nhưng không sao định hướng nổi, không có chút cảm giác nào về phương
hướng, vào hoặc ra, lên hoặc xuống. Tôi gào to gọi Quan. Giọng tôi mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.