NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 357

lúc một khàn, và tôi thở hổn hển lấy hơi. Mọi không khí bị hút hết ra ngoài
hang rồi sao?

- Olivia?

Tiếng kêu của tôi nghẹn tắc.
- Em có sao không?
- Lạy Chúa! Simon! Có phải anh không?... - Tôi bắt đầu nức nở. - Anh

còn sống?

- Nếu không còn sống thì anh nói chuyện với em sao được?
Tôi vừa cười vừa khóc.
- Anh không bao giờ biết đâu.

- Đây, đưa tay em đây.
Tôi đập mạnh vào không khí cho đến khi chạm vào da thịt, vào bàn tay

quen thuộc của anh. Anh kéo tôi đến gần anh và tôi vòng tay ôm cổ anh,
dựa vào ngực anh, chà xát sống lưng anh để biết chắc đúng là anh thực.

- Lạy Chúa, Simon, chuyện xảy ra hôm qua, em điên thật. Sau đó, khi

anh không trở lại, Quan đã kể với anh trải qua những gì chưa?

- Không, anh chưa về nhà.
Tôi cứng người.
- Ôi Chúa!

- Có chuyện gì thế?
- Vậy Quan đâu? Chị ấy không đi sau anh?
- Anh không biết chị ấy ở đâu.

- Nhưng… chị ấy vào tìm anh kia mà. Chị ấy vào trong hang! Em đang

gọi chị ấy! Chúa ơi! Chuyện này không thể xảy ra. Chị ấy hứa sẽ không bị
lạc. Chị ấy hứa sẽ trở về… - Tôi nói lắp bắp lúc Simon dẫn tôi đi ra.

Chúng tôi rơi vào khoảng trống, ánh sáng chói loà đến mức tôi không thể

nhìn thấy gì. Tôi điên cuồng đập vào mặt Simon, nửa mong khi nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.