NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 359

PHẦN IV

23. TANG LỄ

Quan đã mất tích hai tháng. Tôi không nói là chết, vì tôi vẫn không cho

phép mình nghĩ chuyện đó lại xảy ra.

Tôi ngồi trong bếp ăn granola

1

, chăm chú ngắm ảnh những đứa trẻ mất

tích dán ở đằng sau hộp sữa bằng các tông. “Xin hậu tạ vì bất cứ tin tức
nào”, thông báo viết. Tôi hiểu các bà mẹ những đứa trẻ ấy nghĩ gì. Cho đến
khi tình trạng khác được chứng minh, phải tin rằng con mình còn ở đâu đó.
Bạn phải nhìn thấy chúng lần nữa trước khi nói lời từ biệt. Bạn không thể
để những đứa trẻ bạn yêu thương gạt bạn lại đằng sau trong cõi đời này mà
không bắt chúng hứa sẽ đợi. Tôi phải tin rằng sẽ quá muộn để kể với Quan
rằng tôi là cô Banner, chị là Nunumu, chị là người bạn trung thành mãi mãi
và tôi cũng thế.

Hai tháng trước, tôi nhìn thấy chị lần cuối, tôi đợi chị cạnh hang, cho

rằng nếu tôi tin câu chuyện của chị, chị sẽ trở về. Tôi ngồi lên cái hộp âm
nhạc, Siomon ngồi cạnh tôi. Anh cố tỏ ra lạc quan, song không thể thốt ra
một câu đùa, chứng tỏ anh rất lo lắng.

- Chị ấy sẽ trở về, - anh an ủi tôi. - Anh chỉ mong em không phải trải qua

nỗi khổ sở này, lúc đầu với anh, giờ lại với Quan.

Hóa ra anh vẫn an toàn suốt thời gian đó. Sau khi chúng tôi cãi nhau, anh

cũng rời mái vòm. Đang lê bước về nhà Mẹ Lớn, anh bất chợt gặp cậu chăn
bò đã gọi chúng tôi là đồ ngu. Cậu ta chẳng phải là dân chăn bò mà là tên là
Andy, sinh viên đã tốt nghiệp ở Boston, là đứa cháu trai Mỹ của một người
đàn bà sống trong làng xa hơn dưới núi. Hai người về nhà bà cô cậu ta,
chạm cốc mao đài lách cách cho đến khi tê liệt cả lưỡi lẫn đầu óc. Dù anh
không chết, Simon sẽ ổn thôi, nhưng anh đau đớn thừa nhận sự việc lại
xoay ra thế này. Trong ba lô của anh có một cái mũ len, anh đội vào sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.