NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 127

nông phu đã không may mà chết.
Lời đề nghị hình như làm cho Pliuskin sững sờ. Đôi mắt thao láo, lão nhìn
Tsitsikôp hồi lâu và cuối cùng hỏi y:
- Này, tiên sinh, tiên sinh cho tôi biết: tiên sinh không phải là nhà binh đấy
chứ?
Paven Ivannôvits ranh mãnh đáp:
- Không; tôi phụng sự bên quan văn.
- Bên quan văn à! Pliuskin vừa cắn môi vừa nói. Vậy ông không biết rằng
làm như thế là ông thiệt à?
- Để vừa ý cụ, tôi xin vui lòng chịu thiệt.
- À, tôn ông thân mến! À, ân nhân của tôi! Ông đem đến cho tuổi già của
tôi một niềm an ủi lớn biết bao! A, lạy Chúa tôi! A, hay các thánh trên
Thiên đường! Pliuskin than như vậy và trong lúc vui sướng, không thấy
rằng thuốc lá từ mũi lão chảy xuống nom như bã cà phê và các vạt áo rách
của lão phanh ra để lộ những quần áo mặc trong rất kém lịch sự.

Pliuskin không thể nói gì hơn nữa. Nhưng, một lúc sau, cái niềm vui đã
bỗng nhiên làm cho bộ mặt gỗ ấy linh hoạt lên, liền nhường chỗ cho một vẻ
lo âu, cũng rất đột ngột. Lão phải lấy cả mùi soa ra lau mặt, rồi cuộn nó lại
mà thấm thấm mồ hôi ở môi trên.
- Xin phép hỏi ông một điều: ông định năm nào cũng nộp thuế cho đấy
chứ? Ông sẽ giao tiền cho tôi hay tự tay ông nộp thẳng cho người đương
sự?
- Chúng ta chỉ lập một văn tự bán, xem như là chúng còn sống, mà cụ bán
cho tôi vậy.
- Đúng như thế, một văn tự bán… Pliuskin lại vừa cắn môi vừa nói. Nhưng,
cũng phải mất lệ phí. Bọn luật sư chúng nó ăn tham lắm. Ngày trước chỉ vài
đồng tiền với một túi bột là xong, bây giờ thì phải một gánh bột sấy hảo
hạng kèm theo một tờ bạc đỏ {

Bạc đỏ là tờ mười rúp

} nữa. Chà mới tham

làm sao! Nhưng chẳng hiểu tại sao mà không có ai nhắc chúng nó phải biết
điều, cho chúng nghe một bài giảng đạo đức có thể cứu vớt chúng {

Câu

này là Gôgôn đã chữa lại theo yêu cầu của kiểm duyệt. Trước tác giả viết: -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.