NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 19

rất ba hoa, ông giám đốc bưu vụ, khi đã cầm bài trên tay, liền lên ngay một
vẻ mặt đăm chiêu, đôi môi mím chặt và giữ bài, ông ta đấm bàn và kêu –
“tiến lên, mẹ già!” - nếu đó là một con đầm hay – “cố thủ đi, lão mujik ở
Tambôp”, nếu đó là một con K, và ông chánh án đáp lời ngay: “còn tôi thì
tôi vặt râu nó đi, vặt râu nó đi”. Có lúc, nóng nảy, các tay chơi quật bài
xuống và kêu lên: “Ra sao thì ra, không có gì khác thì tấn công bằng quân
rô vậy!” hoặc chỉ quát lên: “pits… pitkentxia… pitkentrax… pitsuruc…
pitsura… hay pitsuc…”, theo những biệt danh mà họ đặt cho các loại hoa
bài.
Canh bạc tàn thì như thường lệ, nổi lên một cuộc cãi nhau khá ồn ào.
Tsitsikôp cũng dự vào, nhưng với một vẻ lịch sự, thiệp thế ai cũng thấy rõ.
Y có cãi ai cũng là cãi một cách nhã nhặn, đáng mến. Y không nói: “- Ngài
đã đi quân nọ, quân kia.” Mà nói “- Ngài đã chiếu cố đi cho…” “- Chúng
tôi đã được hân hạnh dập con hai của ngài”, vân vân… Muốn cho lời nói
của mình được các đối thủ tán đồng hơn nữa, cứ nói mỗi câu là y lại chìa về
phía mọi người một hộp thuốc lá bằng bạc tráng men, có ướp một đôi hoa
tím để lấy hương, y chú ý nhất đến hai trang chủ Manilôp và Xôbakiêvits
mà chúng ta đã có dịp giới thiệu trên kia. Y mời quan chánh án và ông
giám đốc bưu vụ ra một nơi, rồi lập tức hỏi dò về hai tay trang chủ này. Sau
khi hỏi kỹ về số nông dân và tình hình đất đai của họ; Y mới chú ý tới tên
họ của hai lão chúa nông thôn ấy; trình tự cuộc điều tra lý lịch như vậy tỏ
rằng y không những có óc hiếu kỳ, mà còn có trí phán đoán chắc nịch nữa.
Chỉ một lát sau, y đã chinh phục được cả hai trang chủ. Manilôp, người còn
trẻ, đôi mắt hiền hậu ngọt như đường mỗi khi cười là lại nheo nheo, thì say
mê Tsitsikôp như điếu đổ. Chàng ta xiết chặt tay y rất lâu, khẩn khoản mời
y quá độ đến thăm ấp mà theo lời chàng thì chỉ cách tỉnh độ mười lăm
verxta {

Đơn vị đo lường dài cũ của Nga bằng 1,067 mét

}. Tsitsikôp cúi đầu

lễ độ, nhiệt thành siết tay Manilôp và đáp rằng không những y rất vui mừng
nhận lời, mà còn xem đó là một bổn phận thiêng liêng nhất của mình nữa.
Đến lượt Xôbakiêvits thì hắn bảo y với một giọng hơi cộc lốc: “- Cũng xin
mời đến chơi tôi nữa!”, vừa nói vừa giậm gót ủng xuống sàn; đôi ủng to
tướng mà có lẽ ngoài hắn ra, không ai có thể xỏ chân vừa được; nhất là thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.