NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 346

thế, chả nhẽ mình lại chậm chạp cũng muốn nếm thử đời sống ở Mạc-tư-
khoa. Hai con tôi nó tán thành lắm; chúng muốn được hưởng ánh sáng thủ
đô.
“Thằng cha ngu thật! Tsitsikôp nghĩ thầm; hắn sẽ phung phí hết cả tài sản
và biến hai thằng con thành hai thằng phá gia chi tử. Thế mà cái điền trang
xinh ra phết, chứ có phải không đâu! Cứ trông bề ngoài thì cả trang chủ lẫn
nông dân đều sống khá giả. Rồi đây hễ hai ông tướng quen mùi tiệm ăn và
nhà hát rồi là đi đời nhà ma hết! Ngốc thật, ở nông thôn có phải sướng
không!”.
- Tôi biết ông đang nghĩ gì rồi, Pêtukh nói.
- Nghĩ gì nào? Tsitsikôp hỏi hơi ngượng.
- Ông nghĩ thế này: “Cái thằng cha Pêtukh này ngu thật! Hắn mời mình ăn
chiều, thế mà bữa ăn chưa thấy dọn ra”. Sắp xong rồi đấy, ông bạn ạ, còn
chóng hơn là một đứa con gái trọc đầu mà tết bím nữa kia.
- Bố ạ, Platôn Mikhailưts kia rồi! Alexasa đang nhìn ra cửa sổ bỗng nói.
- Cưỡi con ngựa hồng… Nikôlasa đệm thêm.
- Đâu, đâu nào? Pêtukh vừa chạy ra cửa sổ vừa hỏi.
- Platôn Mikhailưts là ai thế? Tsitsikôp hỏi Alexasa.
- Một ông bạn láng giềng của chúng tôi, Platôn Mikhailôvits Platônôp, một
người rất dễ ưa; Alexasa đáp.
Nói đến đấy thì thấy đích thân Platônôp bước vào, một thanh niên rất đẹp,
vóc người thanh tú, tóc quăn màu vàng nhạt. Một con chó to tướng tên là
Yarb vào theo, cái vòng cổ bằng đồng kêu lanh canh.
- Ông dùng bữa chiều chưa? Chủ nhân hỏi.
- Rồi.
- Ông nhạo tôi chắc?
Người khách mỉm cười nói: - Ông yên tâm; tôi chưa ăn gì đâu, tôi không
muốn ăn.
- Giá ông trông thấy mẻ cá của chúng tôi vừa bắt được! Cá chiên, cá quả
đâu mà to thế!
- Nghe ông nói mà bực cả mình. Sao lúc nào ông cũng vui thế?
- Xin lỗi, tại sao tôi lại phải buồn kia chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.