NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 40

- Ồ! Đó thật là cảnh thiên đường, Tsitsikôp xác nhận với một tiếng thở dài.
Thôi, xin từ biệt phu nhân, - y vừa nói tiếp vừa hôn tay bà chủ nhà, - xin từ
biệt tôn huynh. Xin chớ quên lời khẩn cầu của tôi.
- Bác cứ yên tâm! Manilôp trả lời, hai hôm nữa chúng ta gặp lại nhau.
Ba người sang phòng ăn.
- Tạm biệt, các bạn nhỏ! Tsitsikôp nói khi trông thấy Ankit và
Thêmixtôklux đang chơi với một người lính khinh kỵ bằng gỗ, đã sứt mũi
và gãy tay. Tạm biệt, các cháu… Bác không mang gì đến cho các cháu vì,
các cháu thấy đấy, bác không được biết đến cả việc có các cháu nữa cơ. Xin
lỗi các cháu; lần sau bác sẽ đền bù. Cháu, cháu sẽ được một thanh kiếm;
cháu có thích một thanh kiếm không nào?
- Có, có Thêmixtôklux đáp.
- Còn cháu, một cái trống nhá. Đồng ý không nào, một cái trống nhá? Y cúi
về phía Ankit và nói tiếp.
- Tống, Ankit vừa lúng túng vừa cúi đầu.
- Tốt lắm, bác sẽ mang cho cháu một cái trống và trống ra trống! Tra-ta-ra,
ran-phan-phan… Thôi tạm biệt, cháu yêu quý, tạm biệt.
Y hôn lên trán thằng bé và cười với vợ chồng Manilôp một tiếng nho nhỏ,
tiếng cười chứng tỏ với cha mẹ sự ngây thơ của con họ.
- Bác ở lại thì hơn, Paven Ivannôvits ạ! Manilôp khẩn khoản khi mọi người
đã ra đến tam cấp lớn. Bác trông mây kìa!
- Chẳng sao đâu ạ!
- Nhưng, ít nhất, bác có biết đường sang ấp Xôbêkiêvits không đã?
- Tôi sắp nhờ bác chỉ cho.
- Bác cho phép tôi chỉ cho anh xà ích.
Vẫn dễ thương như thường lệ, Manilôp chỉ cho xà ích bỏ hai đường tắt
ngang, rồi rẽ vào đường thứ ba – trong khi sốt sắng chỉ bảo, chàng gọi cả
xà ích là ông.
- Hiểu rồi, thưa Quan lớn! Xà ích đáp và Tsitsikôp ra đi, trong khi chủ nhà
kiễng chân lên, vẫy vẫy khăn tay và chào lấy, chào để.
Manilôp nhìn theo chiếc britska xa dần và khi xe đã khuất, chàng còn đứng
lại hút thuốc mãi trên thềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.