NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 91

Nicolas Vassilievitch Gogol

Những linh hồn chết

Dịch giả: Hoàng Thiếu Sơn

Chương 5

Dĩ nhiên là nhân vật của chúng ta được một bữa sợ ra dáng. Chiếc xe chạy
hết tốc lực, ấp của Nôzđriôp đã lẩn vào những đồng ruộng, đồi gò từ lâu mà
Tsitsikôp vẫn cứ nơm nớp ngoái nhìn trở lại. Y cứ tưởng có người đuổi
theo, y thở khó khăn và khi đặt tay lên ngực thì thấy quả tim nhảy thon thót
như chim cun cút trong lồng. “A! Quân súc sinh, nó làm mình phải một lúc
khó chịu quá”. Rồi thì nghìn lời chửi rủa, nghìn tiếng thô tục đổ xuống đầu
Nôzđriôp. Làm thế nào được? Tsitsikôp là người Nga và hơn nữa đang cơn
tức giận. Vả lại chuyện này không phải chuyện đùa. “Không có lão quận
trưởng cảnh sát, - y tự nhủ, - thì dễ mình phải vĩnh biệt cõi trần rồi! Mình
đã phải biến đi không để lại dấu vết gì hơn một cái bong bóng xà phòng
trên mặt nước, không lưu lại mai sau cho con cái mai sau chút tài sản, chút
tiếng tăm nào”. Nhân vật của chúng ta thường hay lo về con cháu.

Về phía hắn, Xêlifan cũng nghĩ: “- Ông chủ đâu mà bần tiện đến thế! Mình
chưa hề thấy ai như thế bao giờ. Mình chỉ muốn nhổ vào mặt lão ta. Không
cho người ăn còn hơn là cất phần của ngựa. Ngựa nó thích ăn kiều mạch;
đó là khẩu phần của nó!...”

Về phần chúng, ba con ngựa cũng hình như coi Nôzđriôp không ra gì. Con
Hồng bờm đen, con Trợ tá và cả con Vằn nữa đều đang cáu. Con Vằn bao
giờ cũng được phần kiều mạch dở nhất và bao giờ Xêlifan trút phần của nó
vào máng cho nó ăn, cũng chửi nó trước là đồ vô hại, nhưng mà bao giờ thì
cũng là kiều mạch, chứ không phải là cỏ khô; nó nhai rất thích và thường
lại xục cái mõm dài vào máng của hai bạn nó để thưởng thức phần của
chúng, nhất là những lúc vắng Xêlifan. Nhưng mà hôm qua trong máng chỉ
toàn là cỏ khô, kinh khủng! Mọi người ai cũng bất mãn cả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.