NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 131

không thể. Tôi không biết nói thế nào. Những ngón tay tôi cầm bút run run.
Lòng tôi thắt lại. Mắt tôi cay xè. Tôi đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng tôi lại
thấy mình như một thằng nhóc khiếp đảm. Tôi uống một li rượu. Rồi thêm
một li nữa, uống cạn. Thêm li thứ ba. Ngôn từ, có thể ngôn từ từ chai rượu
mà ra. Tôi cầm chai lên tu. Clémence đến gần tôi. Nàng cúi xuống vai tôi.
Tôi cảm thấy hơi thở luôn trẻ trung của nàng hà vào gáy tôi đầy lông màu
xám.

“Buổi sáng uống rượu nhiều thế mà không xấu hổ à... Trưa kiểu gì mà

không say!”

Đó là Berthe. Tôi chửi chị ta. Bảo chị ta cút đi. Đi mà lo ba cái chuyện

hành tỏi ấy. Chị ta nhún vai. Để tôi ở lại một mình. Tôi hít sâu. Tôi lại cầm
bút.

Tim tôi đã đập rất mạnh khi nhìn thấy ngôi nhà. Ngôi nhà bị vùi dưới

tuyết trắng, óng ánh dưới ánh nắng mặt trời chói chang chễm chệ trên trời
cao. Những ngọn nến nho nhỏ bằng băng tuyết nối mái nhà với mặt đất
trắng tinh. Tự nhiên, tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, không còn cảm thấy
đói nữa. Tôi quên hẳn bốn tiếng đồng hồ đi bộ trên con đường dồn dập vũ
điệu của lính tráng và xe cộ. Tôi đã vượt qua hàng trăm anh lính. Họ bước
đi nghiêm trang và nhìn tôi gườm gườm vì thấy tôi mặc đồ dân sự và có vẻ
vội vã chạy về phía nơi mà chính họ cũng đang đi đến với vẻ mặt nhăn nhó.

Rồi cuối cùng cũng đến nhà. Ngôi nhà của vợ chồng tôi. Tôi lấy dày dính

đầy tuyết đập vào tường, để cho tuyết ra thì ít, để gây tiếng ồn thì nhiều,
một tiếng ồn quen thuộc chứng tỏ tôi đang ở đó, phía bên này tường, cách
vài bước thôi, cách vài giây thôi. Tôi mỉm cười khi tưởng tượng Clémence
tưởng tượng tôi như thế nào. Tôi gỡ then cửa ra, đẩy cánh cửa. Mặt tôi đầy
vẻ sung sướng. Không còn chiến tranh nữa. Không còn ma quỷ, không còn
trẻ em bị sát hại nữa. Chỉ có người tôi yêu mà tôi sắp được gặp lại, sắp ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.