NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 204

XXVI

Tôi nói không còn gì nữa là tôi nói dối. Tôi nói dối hai lần.

Trước tiên là có một lá thư, nhưng không phải là thư của Lysia. Một tờ

giấy nhỏ được tuồn vào cuốn sổ, sau những lời nói cuối cùng của cô ấy. Là
thư này là do một tay đại uý nào đó tên là Brandieu viết. Nó được đề ngày
27 tháng 7 năm 1915 nhưng có lẽ nó đã đến Lâu đài ngày 4 tháng 8. Chắc
thế.

Ông đại uý viết thế này:

Thưa cô,

Tôi viết cho cô để báo cho cô một tin buồn: cách đây 10 ngày, trong một

cuộc tấn công nhằm vào hàng ngũ kẻ thù, hạ sĩ Bastien Francoeur đã bị một
loạt đạn bắn vào đầu. Được đồng đội ứng cứu, anh ấy đã được chuyển đến
công sự của chúng tôi. Y tá bảo anh bị thương rất nặng. Thật không may,
hạ sĩ Francoeur không tỉnh lại mà đã hy sinh vài phút sau đó.

Tôi có thể khẳng định với cô rằng anh ấy đã chết như một người lính.

Anh ấy là lính của tôi từ nhiều tháng nay. Anh ấy luôn tỏ ra gan dạ, luôn
luôn sẵn sàng nhận những nhiệm vụ hiểm nghèo nhất. Đồng đội ai cũng
mến anh ấy, chỉ huy ai cũng đánh giá cao anh ấy.

Tôi không biết quan hệ giữa cô và hạ sĩ Francoeur như thế nào, nhưng vì

nhiều lá thư cô gửi đã đến sau khi anh ấy hy sinh nên, ngoài gia đình anh ấy
ra, tôi thấy cần thiết phải báo cho cô biết tin dữ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.