NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 52

thể dục của anh ta trong khi mà anh ta - nhưng ở đâu mới được chứ? - trong
khi mà anh ta chắc đang nằm trên tấm thảm đầy chấy rận hay đang run lập
cập dưới vòi hoa sen lạnh giá và những luồng điện màu hoa cà.

Ông thị trưởng đã lên tiếng sau khi đã mở cửa và chỉ vào lá cờ, rồi ông ta

đút tay vào túi áo gi lê bằng lụa tơ tằm. Ông im lặng làm ra vẻ ta đây, thỉnh
thoảng lại lia mắt nhìn chúng tôi như muốn nói “Chúng mày làm gì ở đây
thế? Chúng mày muốn gì? Hãy cút đi, đừng dí mũi vào chúng tao!” Nhưng
không ai chịu đi cả, ai cũng chăm chú nhìn cảnh tượng đó như uống một ly
rượu quý vậy.

Cô gái trẻ bước từng bước ngắn, từ phải qua trái rồi từ trái qua phải. Cô

bước tới bàn học sinh trên đó còn có sách vở, bút mực. Cô cúi xuống một
cuốn vở, đọc trang viết. Người ta thấy cô gái cười, đồng thời thấy luôn mái
tóc cô buông như một dải vàng sủi bọt lên cổ như bọt nước, giữa cổ áo và
làn da trần. Sau đó, cô dừng chân trước đống tro cờ tổ quốc, dựng hai chiếc
ghế bị đổ lên, vẻ như không, cô cắm lại những bông hoa khô vào lọ, xoá
những câu thơ trên bảng không một chút do dự rồi cười với ông thị trưởng.
Ông này đứng như trời trồng, lặng người trước nụ cười tuổi hai mươi trong
khi cách đó khoảng mười lăm dặm, người ta lấy dao cắt cổ nhau, sợ đái cả
quần, trong khi mỗi ngày có hàng nghìn người chết mà không thấy nụ cười
con gái, trên một vùng đất tan hoang mà ở đó, ý nghĩ về phụ nữ đã trở
thành một ảo tưởng, một giấc mơ của kẻ say rượu, một lời chửi rủa quá đẹp
đẽ.

Ông thị trưởng vỗ tay vào bụng để ra vẻ oai vệ. Lisia Verhareine ra khỏi

phòng học, với bước chân yểu điệu như bước nhảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.