NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 53

VI

Anh giáo trước đó luôn ở phía trên trường học: ba căn phòng đẹp đẽ,

xinh xắn hướng mặt về phía nam và bao quát cả sườn đồi và chiếc áo
choàng nho và mận vàng của nó. Fracasse đã biến nơi ở của mình thành
một nơi xinh xắn. Tôi đã có dịp đến nơi này vào một buổi tối hay hai gì
đấy: chúng tôi đã chuyện trò với nhau đủ thứ trên đời nhưng với một chút
dè dặt. Đó là một nơi thơm mùi sáp ong, mùi sách, hương vị của trầm tư và
cô độc. Trước khi Phản Đối chiếm hữu chỗ này thì chưa có ai đến đó cả.
Sau khi các y tá đưa anh giáo đi thì cũng không ai bén mảng tới.

Ông thị trưởng tra chìa khoá vào, đẩy cửa một cách khó khăn, hơi ngạc

nhiên vì cửa khó mở như thế, đi vào và tự nhiên đánh mất nụ cười tươi của
một hướng dẫn viên du lịch: Điều này là tôi giả thuyết thế, tôi tái tạo lại câu
chuyện, tôi lấp đầy khoảng trống nhưng tôi tin là mình không bịa chuyện là
mấy vì chúng tôi đã đọc được tất cả những điều đó khi chứng kiến nỗi kinh
hãi của ông ta, trên trán lấm tấm mồ hôi hột và sự ngạc nhiên. Vài phút sau,
khi trở ra để hít thở không khí thì nước da ông ta tím tái như người bị ngạt,
rồi ông ta dựa người vào tường, như một ông nông dân - ông ta vẫn không
khác gì một ông nông dân -, ông ta rút ra một chiếc khăn mùi soa lớn có kẻ
ô, không được sạch lắm, để lau mồ hôi.

Một lúc lâu sau, Lysia Verhaveine cũng ra ngoài. Ánh sáng làm cô nheo

mắt. Cô mở mắt ra nhìn chúng tôi cười. Rồi cô tránh ra xa, đi vài bước, quỳ
gối xuống để nhặt hai hạt dẻ chín muộn vừa rơi xuống đất và toé ra láng
bóng với những cái vỏ màu nâu thật tươi.Cô bóc hai hạt dẻ trong lòng bàn
tay, nhắm mắt hít hà hương thơm của chúng rồi nhẹ nhàng ra đi. Chúng tôi
chạy, huých nhau, xô đẩy nhau trên cầu thang: như ngày tận thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.