NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 55

những thứ đó, mùi phân người chẳng là gì cả, vâng, chẳng là gì ngoài cái
mùi dìu dịu, chua chua của một cơ thể còn sống, còn sống, và mùi này
không thể nào làm cho chúng ta nhăn nhó, xấu hổ hoặc tự huỷ hoại mình.

Không phải vì thế mà cô gái ở căn hộ đó. Ông thị trưởng bàng hoàng.

Ông ta uất ức cực độ, đến tái xanh mặt mày. Uất ức đến mức ông ta uống
cạn ly cà phê mà không chờ cho đường tan hết như các lần trước để lấy lại
bình tĩnh sau khi đã đến gần sự đen tối của tất cả chúng ta. Ông ta uống như
thế ở quán Cà phê Thériex, quán gần nhất trong khi mà chúng tôi đang nghĩ
tới những dòng thơ mà ông thầy điên đã vẽ, nghĩ tới thế giới nhơ nhớp của
anh ta, vừa nghĩ vừa lắc đầu, vừa huýt sáo thật to, vừa nhún vai và vừa nhìn
rạng đông đang chuyển thành màu đen như mực sau cửa kính.

Rồi, vì ngủ ngáy và uống rượu nhiều, ông thị trưởng đã bị bầm dập vì va

phải bàn ghế. Cười hội đồng. Xoay vòng. Người ta lại lên tiếng. Người ta
nói, nói. Rồi một người nào đó nhắc đến gương mặt của Destinat. Một
người khác, tôi cũng không biết là ai, lên tiếng: “Phải cho cô giáo trẻ ở đó,
ở nhà ông Destinat đấy, trong ngôi nhà công viên, chỗ trước đây có người
thuê nhà đấy!”

Ai cũng thấy ý kiến này hay, đứng đầu là ông thị trưởng. Ông nói lúc nãy

giờ ông đã nghĩ đến việc ấy. Mọi người huých nhau vẻ như đồng tình.
Khuya rồi. Chuông nhà thờ gõ vào đêm mười hai tiếng. Gió quật một cánh
cửa sổ xuống. Bên ngoài, mưa lênh láng mặt đất như một dòng sông lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.