NHỮNG LỜI BỘC BẠCH - Trang 569

Quyển Mười

S

ức mạnh phi thường do một trạng thái phấn khích nhất thời đem

lại cho tôi để ra khỏi Ermitage rời bỏ tôi ngay khi tôi ở bên ngoài nơi
đó. Vừa dọn vào nhà mới, là những cơn bí tiểu thường xuyên và kịch
liệt có thêm một biến chứng khó chịu mới là chứng thoát vị đã hành
tôi từ ít lâu nay, mà tôi không biết đó là thoát vị. Chẳng bao lâu sau tôi
bị những tai biến ác nghiệt nhất. Bác sĩ Thierry, bạn cũ của tôi, đến
thăm và cho tôi hiểu rõ về tình trạng trước đây của mình. Các ống
thăm, các que dò, các dải đai nâng đỡ, toàn bộ những dụng cụ của
bệnh tật tuổi già tập hợp quanh mình, khiến tôi cảm nhận một cách
khắc nghiệt rằng ta chẳng còn có trái tim trẻ trung mà không hề hấn gì
nữa khi cơ thể đã thôi trẻ trung. Mùa đẹp trời chẳng trả lại cho tôi sức
lực, và suốt năm 1758 tôi ở một trạng thái thẫn thờ uể oải nó khiến tôi
ngỡ mình sắp kết thúc sự nghiệp. Tôi nhìn chung cục tiến lại gần với
một cảm giác như thể vội vàng sốt sắng. Tỉnh khỏi những ảo tưởng
hão huyền về tình bạn, dửng dưng với tất cả những gì từng khiến mình
yêu cuộc sống, tôi chẳng nhìn thấy ở cuộc sống một điều gì có thể
khiến nó thành dễ chịu với mình nữa: tôi chỉ còn nhìn thấy những tật
bệnh và những nỗi khốn khổ sẽ cản trở tôi vui hưởng con người mình.
Tôi mong mỏi thời điểm được tự do và thoát khỏi các kẻ thù. Nhưng ta
hãy trở lại với dòng biến cố.

Dường như việc tôi rút về Montmorency khiến bà D’Épinay

chưng hửng; có lẽ bà không chờ đợi sự thể như vậy. Cảnh huống bi
thảm của tôi, thời tiết khắc nghiệt, tình trạng bị tất cả mọi người bỏ
rơi, mọi điều đều khiến cho Grimm và bà D’Épinay tin rằng, bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.