NHỮNG LỜI BỘC BẠCH - Trang 306

những bệnh này, nhưng có lẽ thế cũng đủ để ai đó đột nhiên bị mắc
những chứng ấy cho rằng mình chết mất. Thực ra, chúng gây hãi hùng
hơn là đau đớn, và khiến tâm trí đau hơn là cơ thể, cái cơ thể mà
chúng dường như báo trước sự hủy diệt. Điều này làm cho tôi, khi
lãng trí vì những đam mê mãnh liệt, không nghĩ đến tình trạng của
mình nữa; nhưng vì tình trạng ấy không phải do tưởng tượng, nên tôi
lập tức cảm thấy nó khi bình tĩnh, vậy là tôi nghĩ một cách nghiêm túc
đến những lời khuyên của bà De Larnage và đến mục đích của chuyến
đi. Tôi đến hỏi ý kiến những nhà y học danh tiếng nhất, đặc biệt là ông
Fizes, và, để cho dư thừa cẩn thận, tôi ở trọ tại nhà một thầy thuốc. Đó
là một người Irlande tên là Fitz-Moris, cho khá nhiều sinh viên ngành
y ăn trọ, và với một người ốm thì như vậy rất tiện, vì ông Fitz-Moris
chỉ lấy một khoản vừa phải cho các bữa ăn, còn chẳng lấy gì của
khách trọ về những sự chăm sóc với tư cách thầy thuốc, ông nhận thực
hiện các đơn thuốc của ông Fizes, và chăm sóc sức khỏe tôi. Ông đảm
trách việc này rất tốt về mặt ăn kiêng; ăn trọ như thế thì chẳng bị
chứng khó tiêu, và, mặc dù tôi không thật mẫn cảm với những sự
kiêng nhịn kiểu ấy, song các đối tượng để so sánh gần nhau quá thành
thử tôi không ngăn nổi mình đôi khi trong thâm tâm thấy rằng ông De
Torignan là một người tiếp tế tốt hơn ông Fitz-Moris. Tuy nhiên, bởi
người ta cũng chẳng chết vì đói, và toàn bộ đám thanh niên ấy hết sức
vui vẻ, nên cách sống này thực sự khiến tôi dễ chịu, và ngăn tôi rơi trở
lại trạng thái thẫn thờ uể oải. Tôi dùng cả buổi sáng để uống các thứ
thuốc, đặc biệt là những loại nước gì không biết, tôi cho là nước vùng
Vals

*

, và để viết thư cho bà De Larnage; vì việc trao đổi thư từ cứ tiến

hành, và Rousseau đảm trách nhận thư cho anh bạn Dudding của
mình. Mười hai giờ, tôi đi dạo một vòng ở Canourgue

*

, với ai đó

trong các bạn trẻ cùng ăn trọ, tất cả bọn họ đều rất dễ tính; chúng tôi
tập hợp, chúng tôi đi ăn trưa. Sau bữa trưa một việc quan trọng khiến,
đa số chúng tôi bận cho đến chiều tối, đó là đi ra ngoài thành phố chơi
hai hoặc ba ván cầu, thắng thua tính vào bữa nhẹ giữa chiều. Tôi
không chơi, tôi chẳng có sức cũng chẳng có sự khéo léo; nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.