Vị điền chủ nhỏ ấy dậy sớm. Vươn mạnh người, ông ta cất mình khỏi
giường rồi cuốn một điếu thuốc to bằng thứ thuốc lá đen rẻ tiền hoặc có khi
chỉ bằng thuốc lá vườn nhà. Ánh sáng nhợt nhạt của một buổi sáng tháng
mười một sớm sủa rọi vào một thư phòng đơn sơ với những bức tường trần
trụi, rọi vào những tấm da cáo thô kệch, vàng vọt treo bên trên giường và
rọi vào một thân hình vạm vỡ với chiếc quần rộng ống và chiếc áo cổ chéo
buông lơi, trong khi đó tấm gương phản ánh một gương mặt ngái ngủ có
dáng dấp người Tatar
. Căn nhà ấm áp, tranh tối tranh sáng, im lặng như
tờ. Ngoài cửa, ở hành lang đang khò khè ngáy một bà già nấu bếp đã từng
sống trong căn nhà của những kẻ ăn người làm từ hồi còn là một cô bé con.
Thế nhưng điều đó vẫn không ngăn cản ông chủ quý tộc hét váng nhà bằng
một giọng khàn:
- Bà Lukeria! Cho ta xamovar!
Đoạn ông ta đi ủng, khoác lên vai chiếc áo bành tô chẽn thân và chẳng
buồn cài cúc áo sơ mi, bước ra bậc thềm cửa. Nơi buồng ngoài, cửa còn
đóng và có mùi của bầy chó săn: chúng uể oải vươn mình, rít lên mà ngáp,
đoạn niềm nở ra quây lấy ông chủ.
- Xê ra! - ông chậm rãi nói bằng một giọng trầm khoan dung, đoạn qua
vườn mà đi ra sân phơi lúa. Ngực ông nở ra để hít thở làn không khí gay gắt
của bình minh và mùi vị của khu vườn trần trụi, rét mướt trong đêm. Những
chiếc lá quăn lại và thâm sì vì giá rét đang sột soạt dưới những gót ủng nện
trên lối đi giữa hai hàng bạch dương đã bị phạt ngang một nửa. Trên nóc lán
chứa lúa, những con quạ xù lông ngủ đang hiện rõ nét trên nền trời thấp và
mờ tối... Ngày hôm nay đi săn thì thật tuyệt vời! Rồi, dừng bước giữa lối đi
ông chủ quý tộc đưa mắt nhìn hồi lâu ra cánh đồng mùa thu, ra những vạt
lúa thu non mướt xanh và hiu quạnh, chỉ còn có những con bê đang thả
bước nhởn nhơ. Hai con chó cái đang rít lên dưới chân ông, còn con Dalivai
thì đã ra khỏi vườn: nó nhảy qua chồm lại trên những gốc rạ lởm chởm, như
mời chào, như đòi được băng ra cánh đồng. Nhưng làm gì được với loại chó
săn này bây giờ? Con thú giờ đây đang ở ngoài đồng, ở những luống cây
vỡ, ở lối đi giữa hai bờ tuyết phủ, chứ còn ở trong rừng thì nó sợ, bởi vì