trong rừng gió thổi lá cây kêu xào xạc... Ôi, giá như có được loại chó
borzoi!
Trong lán chứa lúa người ta bắt đầu đập lúa. Cái thùng của máy tuốt lúa
từ từ quay, kêu lên kèn kẹt. Những con ngựa kéo máy loạng choạng bước
đi, dấn vó trên đường vòng đầy phân, uể oải kéo căng những chiếc dây
truyền. Ngồi chính giữa, xoay tròn trên chiếc ghế băng nhỏ, người ruổi
ngựa đều giọng thét lác lũ ngựa và lúc nào cũng chỉ chăm chăm lấy roi quất
vào một con ngựa đực màu nâu lười lĩnh hơn cả và đúng là vừa đi vừa ngủ,
bởi lẽ mắt nó đã bị bịt kín mất rồi.
- Nào, nào, các cô gái, các cô gái! - một bác chuyên trách việc đưa lúa
vào máy, đã đứng tuổi, mặc chiếc áo sơ mi bằng vải gai rộng thùng thình,
thét lên nghiêm khắc.
Các cô gái vội vàng đi quét sân đập lúa, mang cáng, cầm chổi chạy đi.
- Lạy Chúa! - bác chuyên trách tuốt lúa nói, đoạn người ta thấy bó rơm
đầu tiên được đưa vào máy để thử đã rít lên, rào rào bay vào thùng máy rồi
từ trong thùng máy nhô lên, xòe ra như một cái quạt. Còn thùng máy cứ rú
lên mỗi lúc một da diết hơn, công việc sôi nổi dần lên, và chẳng mấy chốc
các thứ âm thanh hoà thành một tiếng ầm ầm chung của việc đập lúa nghe
rất dễ chịu. Ông chủ đứng ở cổng lán nhìn vào thấy trong bóng tối thấp
thoáng những chiếc khăn trùm màu đỏ và vàng, thấp thoáng những bàn tay,
những chiếc bừa cào, những rơm rạ, và tất cả những cái đó chuyển động
đều đặn, tíu tít lên trong tiếng quay ầm ầm của thùng máy, trong tiếng thét
độc điệu và tiếng huýt gió của bác chuyên trách tuốt lúa. Bổi lúa bay từng
đám từng đám ra cổng. Ông chủ đứng đó, toàn thân sạm đi vì bổi lúa. Ông
luôn đưa mắt nhìn ra cánh đồng... Các cánh đồng sắp trắng xoá đến nơi rồi,
chẳng bao lâu nữa chúng sẽ chìm ngập trong trận tuyết đầu mùa...
Cơn rét đầu mùa, trận tuyết đầu mùa! Chó borzoi không có, chẳng đi săn
bằng cái gì được trong cái tháng mười một này. Nhưng mùa đông đã đến,
đành bắt đầu “công việc” với những con chó săn thường vậy. Thế là, lại như
những thời buổi trước đây, các vị điền chủ nhỏ lại cưỡi ngựa đến thăm
nhau, tiền còn bao nhiêu đem ra uống hết, hôm nào cũng biệt tăm biệt tích
suốt ngày trong những cánh đồng tuyết phủ. Còn chiều đến, ở một thôn