NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 39

toà. Cha là bậc tu hành, - cụ nói, - cha không thể có lòng oán hờn được, kẻo
mà người em trai của cha sẽ không sao tròn được quả phúc.

Té ra bố tôi cũng chẳng nói điều gì sỗ sàng với ông ta cả, còn ông ta tuy

là linh mục nhưng dữ dằn chẳng kém gì một gã nông dân quèn bình thường
nhất, cho nên, nghĩa là khi nghe bố tôi nói vậy thì mặt ông ta trắng bệch cả
ra, không nói được một lời nào, hoạ chăng chỉ có đôi chân ông ta run lên
bần bật trong tà áo thụng. Thế rồi nào ông ta lại rít lên, nào ông ta xông lại
chỗ bố tôi, nghĩa là để mà lấy gậy choảng vào đầu bố tôi! Bố tôi bèn né
mình tránh được, nắm lấy gậy, giật ra khỏi tay ông ta, đoạn kề xuống đùi bẻ
đánh rắc một cái! Ông ta định chồm vào ngực bố tôi, nhưng bố tôi đã bẻ
gãy chiếc gậy ra làm đôi, quẳng tít ra xa mà hét:

- Trình cha, cha hãy vì Chúa, chớ lại gần! - cụ thét. - Cha hắc ám, gian

xảo nhưng tôi còn gian xảo hơn kia đấy.

Thế là người ta nắm lấy tay cụ lôi đi!
Hết kiện lại tụng, người ta bắt bố tôi đi đày vì chính cái chuyện đó, vì đã

xúc phạm đến bậc tu hành, vì ngụ cư trái phép. Mình tôi còn lại trên cõi đời
này và tôi nghĩ bụng: mình làm thế nào bây giờ? Rõ ràng là sống với lẽ phải
là không được rồi, và rõ ràng là phải tính toán thận trọng mới được. Tôi suy
nghĩ có tới đến một năm rồi đến ở với bà cô, và tôi thấy: mình chẳng chạy
đâu cho thoát, phải mau mau chóng chóng lấy chồng đi thôi. Bố tôi có một
người bạn tốt trong thành phố, làm nghề sửa chữa yên cương, - chính ông
ấy đã dạm hỏi tôi. Không thể nói ông ấy là một chàng rể xuất sắc được,
nhưng dù sao lấy ông ta cũng có lợi. Quả thật là tôi cũng có thích một
người, tôi rất thích đấy, nhưng anh ta cũng lại nghèo chẳng kém gì tôi,
chính anh ta cũng đi ở cho người khác, còn dù sao cái ông này cũng vẫn
chẳng lệ thuộc vào ai cả. Tôi chẳng có một xu của hồi môn nào, mà đám
này tôi thấy rõ họ chỉ lấy không thôi, sao lại bỏ mất một cơ hội như vậy
được? Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi bằng lòng, mặc dù dĩ nhiên tôi biết là ông ta
đã luống tuổi, rượu chè, tính hay nóng nảy, nói quá đáng là một quân ăn
cướp... Tôi lấy chồng và như vậy không còn là một cô gái bình thường nữa,
mà đã là Naxtaxia Xemionovna Giokhova, một thị dân trong thành phố...
Kể ra cũng hởi lòng hởi dạ, điều đó dễ hiểu thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.