tình yêu, sẽ tranh cãi với tôi về số tiền đó... Nhưng không, tôi để ý xem thì
thấy chẳng sao cả. Cậu ta cũng chẳng hề lần mò, mà thái độ đối xử vẫn như
cũ, vẫn chỉnh chện, tuồng như giữa hai người vẫn không có chuyện gì sất,
thậm chí tôi nghĩ là cậu ta lại còn khiêm nhường hơn nữa kia, cũng chẳng
hề gọi tôi vào buồng: nghĩa là cậu ta giữ lời hứa. Lúc bấy giờ tôi mới dần dà
nói chuyện với nhà chủ, bảo rằng đã đến lúc tôi phải chăm sóc thằng con
trai tôi đôi chút và xin nghỉ một thời gian. Nhà chủ nào có chịu nghe tôi nói.
Còn về cậu ta thì khỏi phải bàn nữa rồi. Có lần tôi nói bóng gió với cậu ta,
thế mà cậu ta đã tái hẳn người đi. Cậu ta quay phắt mặt vào tường mà nói
với chút cười khẩy:
- Cô không có quyền làm như thế, - cậu ta bảo. - Cô đã quyến rũ tôi, làm
cho tôi quen hơi bén tiếng rồi. Cô phải chờ đấy đã, tôi chẳng sống được bao
nhiêu nữa đâu. Còn nếu cô đi thì tôi sẽ treo cổ tự tử ngay đấy.
Đâu lại có con người nhún nhường gớm vậy nhỉ? Ôi chao, tôi nghĩ bụng,
cậu trơ tráo quá rồi đấy! Tôi đã vì cậu mà phải chịu ép một bề, vậy mà lại
còn đi dọa dẫm tôi nữa! Ồ, không đâu, tôi chả dại gì! Thế là tôi lại càng tìm
cách kiếm cớ. Vừa may lúc bấy giờ bà chủ đẻ thêm đứa con gái, có thuê
một vú già, - tôi bèn sinh sự ngay, bảo là tôi không thể sống nổi với bà ta.
Mà quả thật bà già này cũng là con người nanh ác, buông tuồng đến nỗi
chính bà chủ cũng phải sợ, lại còn nát rượu nữa chứ, - thường xuyên lúc nào
cũng có chai rượu dưới gầm giường, - và không chịu để cho bất kỳ ai ở gần
mình bao giờ. Bà ta bắt đầu nói đủ điều về tôi, gây sự bằng đủ mọi cách.
Nào là bảo tôi không biết là quần áo, nào là bảo tôi không biết đường phục
vụ bàn ăn... Vậy mà cứ động nói bà ta một câu là bà ta bắt đầu run rẩy cả
người, chạy đi mách chủ. Bà ta khóc bù lu bù loa lên, mà điều dễ hiểu là
không phải vì phật lòng, mà chủ yếu là do bà ta giả vờ. Tôi bèn tiếp tục hỏi
nữa, nói nhiều hơn với nhà chủ rằng:
- Dù sao mặc lòng, ông bà chủ hãy cho tôi thôi việc, tôi không thể đội
trời chung với mụ già ấy được, tôi tự tử mất.
Còn chính tôi thì đã đi nhắm sẵn một căn nhà ở phố Cụt rồi. Ờ, thế là bà
chủ không sao bắt buộc được tôi nữa. Quả vậy, khi tôi đến chào từ biệt thì