với người cha đỡ đầu là bác Tsaikin. Tôi nói: bác chỉ bảo giùm, tôi nên làm
gì với chúng nó đây? Bác ấy bảo: còn làm gì nữa, cứ tóm lấy cổ con bé ấy
mà quăng nó ra đường là hết chuyện chứ gì. Thế là chúng tôi nghĩ ra một kế
như sau: Tôi giả tảng đi thăm người quen. Tôi rời khỏi nhà, đi loanh quanh
ngoài phố một lúc, rồi tới sáu giờ, nghĩa là giờ bác Tsaikin tan tầm thì tôi
nhẹ nhàng quay về. Tôi chạy lại đẩy cửa, thì đúng như vậy: cửa cài bên
trong. Tôi gõ cửa, không có ai thưa. Gõ lần thứ hai, thứ ba vẫn không có ai.
Bác Tsaikin đã đứng núp sau một góc buồng. Tôi bắt đầu đập vào cửa sổ,
đến nỗi các khung kính cũng rung cả lên. Bỗng có tiếng then cửa kêu đánh
cạch: té ra là thằng Vanka
. Mặt nó trắng bệch như tờ giấy. Tôi dùng toàn
lực huých mạnh vào vai nó rồi xông thẳng vào buồng. Hoá ra ở đây đúng là
một cảnh ăn uống linh đình nào đó: những vỏ chai bia, rượu vang dùng
trong khi ăn, cá trích, cá mòi to đã lóc sẵn màu hồng như hổ phách, - tất cả
đều lấy từ cửa hàng. Con Phenka
đang ngồi ở ghế, bím tóc đeo nơ màu
xanh lơ. Thấy tôi, nó bật dậy, mắt nhớn nhác nhìn, nhưng môi nó tím lại vì
sợ. (Nó tưởng là tôi sẽ xông lại đánh nó). Mặc dù là quả tình tôi thở không
ra hơi nữa, nhưng tôi vẫn nói như không:
- Anh chị làm gì đây, - tôi nói, - bí mật kết hôn chăng? Vậy ai là chú rể?
Sao lại không mời chào gì?
Họ im lặng.
- Sao lại im lặng? - tôi nói. - Sao lại im lặng, cậu con trai của tôi? Cậu
làm chủ cửa hàng như thế đấy hả, cậu quý tử? Té ra bây giờ mới biết tiền
nong mồ hôi nước mắt của tôi bay đi đâu mất!
Nó lại còn phồng mang trợn mắt:
- Con cũng đã lớn tuổi rồi!
- Vâ - â - ậy đấy, - tôi nói, - thế thì tôi phải làm gì? Có nghĩa là do lòng
hảo tâm của cậu và con chó cái này, tôi phải rời bỏ cửa nhà của tôi chăng?
Có phải thế không đấy? Nghĩa là tôi đã nuôi ong tay áo chứ gì?
Nó quát tháo với tôi mới dữ chứ!
- Mẹ không được xúc phạm đến cô ta! Chính mẹ cũng đã có lúc còn trẻ,
mẹ phải hiểu thế nào là tình yêu chứ!