NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 56

Người đàn ông vẫn giương đôi mắt nhỏ, đứng nhìn tôi bên vệ đường,
không nói. Tôi thấy chán nản, bỏ đi.

Tôi không hiểu tại sao con người lại nhìn con người bằng ánh mắt nghi kỵ
như vậy. Người dân quê Việt Nam mình từ trước đâu có vậy. Không lẽ vì
cuộc sống đói khổ, họ đã nhìn người lạ như nhìn thấy kẻ thù?

Tôi không trách họ mà cảm thấy thương cho họ - những người dân quê
chân lấm tay bùn ấy. Chỉ trách những kẻ đã nhồi nhét vào đầu óc họ một
loại ý thức hệ không đúng bản chất của con người, để sử dụng họ như
những công cụ.

Ngày … tháng .. năm…

Nhà bà B. bị phá tan hoang vì sự phẫn nộ của một người nào đó. Tường
vách đổ sụp, mái tôn bị tháo dỡ, cỏ dại và dây leo mọc lên um tùm. Một
con mèo đen ngồi thu chân trên đống gạch vụn, chăm chú rình mồi.

Tôi quay trở lại, mồ hôi vả ra như tắm nên ghé vào một quán nước ven
đường. Người bán quán là một phụ nữ đứng tuổi, chào tôi bằng nụ cười toe
toét nhưng ánh mắt không cười. Bà ta hỏi:

“Cậu uống gì?”

“Bà cho chút gió và một ly chanh đá. Trời nóng quá!” người đàn bà vào
trong, đem ra đưa tôi một cái quạt làm bằng mo cau đã cũ.

“Cậu dùng tạm. Trời nóng quá!”.

Khi người đàn bà mang ly chanh đá ra, tôi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.