NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 57

“Bà có biết bà B. không? Bây giờ gia đình họ đi đâu rồi?”

Bà ta hỏi lại:

“Cậu là ai mà hỏi bà B?”

Tôi là ai? Một người xa lạ, đang đi sưu tầm danh sách những người con lai
Hàn. Nhưng đâu cần nói những điều ấy cho bà ta biết. Nếu thế, sẽ rước họa
vào thân. Tôi trả lời:

“Tôi là cháu kêu bà B. bằng dì. Ở trong Nam ra thăm. Không ngờ nhà cửa
tan hoang hết!”

Như tìm được người để nói chuyện, người đàn bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ
trước mặt tôi. Bà ta kể lại:

“Bà B. có một đứa con gái mới 18 tuổi bị cưỡng hiếp trong một lần lính
Nam Triều Tiên đi càn. Tụi nó đi qua làng, bị du kích bắn tỉa chết hết một
thằng, nên nổi giận muốn giết sạch cả dân làng. Chúng nó lùa dân ra bờ
sông, bất kể gìa trẻ bé lớn mà tụi nó gặp, bắt qùi xuống rồi xả súng máy
quét sạch. Xác người trôi lềnh khênh, máu nhuộm đỏ cà một khúc sông.
Thảm lắm cậu ơi! Mấy ngày sau, quạ ó còn bay đầy trên khúc sông đó.
Hôm đó, tôi và bà B. có việc đi thành phố nên thoát chết. Con gái bà B.
trốn được trong một cái xó xỉnh nào đó nhưng bị một thằng lính Nam Triều
Tiên phát hiện, cưỡng hiếp xong thấy tội sao đó nên nó tha. Chồng bà B. bị
giết trong đám người ven sông. Khi tôi và bà B. từ thành phố trở về, thấy
cảnh đó, bà B. trở nên điên loạn. Nhưng chiến tranh mà, cậu ơi, biết làm
sao được. Người dân tựa như ngọn cỏ cho người ta dẫm đạp, gió thổi bên
nào thì rạp theo bên đó. Khổ sở trăm bề, cậu ơi!...”.

Tôi bưng ly chanh đá lên uống ừng ực. Trời nóng như thiêu như đốt, có lẽ,
một phần do câu chuyện của người đàn bà bán quán kể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.