NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 67

“Để mẹ xoay xở cho con. Nhưng con phải về nhà cậu A, ở thành phố để
học. Có học sau này mới đỡ tấm thân.

Trước ngày tôi rời làng lên thành phố để trọ học, tụi ngũ quái hẹn tôi ra
phía sau ngọn đồi hoang để quyết đấu một trận, nhưng tôi không nhận lời.
Tôi thấy không có lý do gì để hơn thua với tụi học trò, nếu mẹ tôi không bị
chúng xúc phạm.

Mẹ tôi dẫn tôi lên thành phố - một thành phố nhỏ thuộc một tỉnh lỵ nhỏ ở
Miền Trung -, gửi gắn cho cậu A. để cậu lo việc học cho tôi, xong bà về lại
quê để chăm sóc ruộng nương.

Những ngày ở lại nhà cậu A, tôi cảm thấy nhớ nhà, nhớ làng quê vô cùng.
Không biết đàn bò bây giờ ai chăm, tụi học trò có còn kể những chuyện về
tôi? Bà ngoại, mẹ tôi chắc vẫn còn lặn lội trên đồng để làm thuê, nhổ cỏ
mướn…

Những nỗi nhớ khiến tôi thường bỏ nhà cậu A. Đi lang thang, từ đường
phố này đến đường phố khác. Tôi thích đứng lại coi những trò bắn bi, đánh
đáo của lũ trẻ trên hè phố. Có khi tham dự một trận đá banh vô tình bắt gặp.
Dần dần, lũ trẻ trên hè phố quen nhẵn mặt tôi. Tôi trở thành một người bạn
không thể thiếu của chúng ta trong cuộc chơi. Chúng gọi tôi là thằng “ Hàn
lai tóc hung” bằng giọng nói thân hình quý mến. Có lẽ, trong khi chơi, tôi
có nhiều ngón nghề nổi trội hơn chúng nên tụi nó thích tôi.

Một hôm, cậu A đi tìm tôi về. Tôi tưởng cậu sẽ đánh tôi một trận nên thân,
nhưng cậu chỉ nói:

“Bắt đầu ngày mai, con không được đi lang thang trên đường phố nữa. Mẹ
con gửi con về đây là để đi học, không phải để đi chơi. Con phải học, trước
hết là vì bản thân con để được mở mang tâm trí, để hiểu biết. Sau đó là vì
mẹ con và những người thân của con. Cậu chưa thấy ai không học mà làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.