NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 82

Tôi khép hờ đôi mắt lại, nằm quan sát người đàn ông.

Ông nhìn tôi cười cười, ánh mắt dài dại. Ông đến cạnh chiếc bàn lớn, kéo
hộc bàn, lấy ra một viên thuốc màu xanh đựng trong cái hộp nhỏ, bỏ vào
miệng, vớ lấy chai nước khoáng trên bàn nốc ừng ực. Sau đó ông xoay
chiếc máy ảnh về phía tôi, bấm vào một cái nút nào đó. Có tiếng máy chạy
rè rè. Tôi đoán ông muốn quay phim cảnh làm tình giữa ông và tôi.

Trong đầu tôi bỗng loé lên một ý nghĩ giống như một tia chớp. Phải trốn
khỏi căn phòng này lập tức. Tôi không thích người đàn ông này. Ông ta quá
già so với tuổi trẻ của tôi.

Nhưng cửa phòng đã đóng kín. Khi vào, ông ta đã cẩn thận cài cái chốt
ngang bên trong. Tôi sẽ không có đủ thời gian để thoát ra ngoài bằng cửa
chính. Dù tôi có la hét, vùng vẫy thế nào, bên ngoài người ta cũng không
biết. Muốn thoát, tôi chỉ còn có một cách mà mẹ tôi đã chỉ cho tôi, sau khi
tôi có kinh nguyệt lần đầu, trở thành một đứa con gái.

“ Hạ bộ là chỗ mạnh nhất, cũng là chỗ yếu nhất của đàn ông. Bằng mọi
cách hãy tấn công vào chỗ ấy, nếu muốn hạ nốc – ao”, mẹ tôi nói. Bà chỉ vẽ
cho tôi những cách độc địa để tấn công, kể cả dùng răng cắn.

“Lỡ người ta chết thì sao?”. Tôi hỏi.

“Kệ tụi nó. Tất cả đàn ông đều là loại dê cụ. Chết bớt một đứa, đỡ một
đứa”. Giọng mẹ tôi có vẻ giận dữ.

“Mình chỉ tự vệ thôi mà!”

“Tình trường là chiến trường. Mày không giết nó thì nó giết mày!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.