NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 107

một mình, để kết luận, về sự thành thật, như nguồn gốc, của nhiều vui
sướng, ở đời. Những người ở quê, tôi thấy họ nghèo, nhưng họ thật thà. Họ
thật thà, nên họ sung sướng. Những người ở phố, có vẻ nhiều bi kịch hơn,
bởi lẽ họ ít thật thà hơn. Những người thành phố nào, chẳng may thật thà,
nom họ cũng sung sướng thật. Tôi triết lí sung sướng như vậy, được vài lúc,
rồi cũng phải quay về thực tế, vì tôi là người thực tế. Tôi lại băn khoăn câu
hỏi lúc nãy. Là, tờ thú này đến tay ông Trung trố, ông sẽ nói sao? Sọ tôi
bảo, thôi đừng trố trố mãi, còn bao nhiêu chị Hòa, bác Mẫn. Còn anh Thái
nữa. Ông Trung trố đâu phải là cả khu phố. Ông Trung trố không phải là cả
khách quan. Tôi đồng í như vậy. Tôi đồng í thế này: tôi thật thà, còn ông ta
giả dối. Tôi không giấu giếm gì, còn ông ta có những uẩn khúc, không rõ
ràng. Tôi uống, không ăn: cho đến buồn ngủ. Đến 3 giờ, tôi làn kềnh ra
giường. Đèn quên không tắt, cứ thế cháy đến sáng.

Ngày số 6. Trời vẫn mưa, cho nên cửa sổ toàn bộ trắng nhợt. Đúng là mưa
dầm. Hôm nay là ngày thứ hai, trong cái nạn 3 ngày của tôi. Tôi định bụng,
sẽ không đi đâu. Tôi đọc lại tờ thú lần nữa, vẫn thấy được. Nhà tôi hôm nay
vắng, như nhà mồ. Hạt lương tâm của tôi, vẫn nằm iên ổn, thế là được. Tôi
thổi cơm, rồi ra chợ, mua hai lạng thịt bò, mấy cọng hành tây, đủ để tôi thái
thái, xào xào trên bếp điện. Tôi vừa làm cơm, vừa uống. Tôi nghĩ về Cốm.
Tôi nghĩ, Cốm có lẽ vẫn ở trên nhà mẹ tôi. Không biết có nên đi gọi Cốm
về. Gọi về thì sau này, cô ả càng được thể, lấn dần, vì đàn bà là hay được
thể lắm, i như trong thánh kinh. Vả lại, hễ thằng chồng dọn cứt, cho con
một lần, lần sau con có ị, lại thằng chồng tiếp tục đi hầu cứt, cũng i như
trong thánh kinh. Thế là một mình, tôi ăn món thịt bò, xào cần tây. Một
mình, tôi uống rượu quê. Uống đen đầu, hạt lương tâm của tôi lại lăn thêm,
về phía Cốm, đến đấy. Thế là tôi áy náy. Tôi nghĩ, Cốm trước kia rụt rè, bây
giờ đáo để thế. Tôi không đi gọi, đời nào Cốm tự dưng về. Nhưng mà, đàn
ông, theo thánh kinh, cũng ghê lắm. Đàn ông mà tát vợ một lần, vẫn lời
thánh kinh, lần sau nó không tát, mà cho một cái đạp chân. Thế thì cũng tội
nghiệp cho Cốm. Tôi hỏi sọ tôi. Sọ bảo, đi gọi Cốm về. Sọ tôi định lí luận,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.