vỉa hè. Chủ quán tên là Kiểng, khoảng 37 tuổi, người hom hem, xấu xí. Vợ
Kiểng trẻ, khoảng 25 tuổi, xinh và lẳng. Cô tên là Hoa, trước khi lấy Kiểng,
là gái làm tiền. Kiểng trong quá khứ là bồi bàn, trong khách sạn. Trong thời
gian kháng chiến, đi tàn cư ở Đồng Quan và mở cửa hàng giải khát tại đây.
Vợ con Kiểng chết bom. Kiểng hồi cư về Hà Nội, làm nghề bán càphê vỉa
hè. Kiểng kiếm được khá tiền. Kiểng biết Hoa là gái làm tiền, nhưng vẫn
lấy làm vợ. Hai năm mà họ vẫn chưa có con. Kiểng có tính rất ghen. Kiểng
thuê người theo, rình cô vợ, nhưng người theo rình lại bị cô vợ mua chuộc,
bằng tiền và bằng sắc đẹp. Khi cơn ghen lên cao, Kiểng lột truồng vợ, quấn
tóc vào chân giường suốt một ngày một đêm, đêm hết thì thả đàn kiến vàng
vào thân thể vợ, cho chúng tha hồ đốt. Thế mà cô Hoa vẫn chứng nào, tật
ấy. Cô đánh thuốc mê anh chồng, rồi đưa trai vào giường ngủ chung. Kiểng
tỉnh thuốc mê, đi báo cáo khu phố. Đại diện khu phố là bác Nhuệ già, làm
nghề chữa xe đạp. Bác Nhuệ khuyên Kiểng, dù có ghen, cũng phải ghen
đúng chính sách dân chủ, và gửi ban phụ nữ khu phố đến, làm công tác giáo
dục cô vợ. Cô Hoa tuyên bô với ban phụ nữ: là cô iêu chồng lắm, nhưng
chồng cô ốm iếu, không đáp ứng hết nhu cầu sinh lí của phụ nữ, cho nên cô
lừa dối chồng, cho nên cô bị chồng đánh. Cô vui vẻ chấp nhận hết. Khách
uống càphê toàn bộ là đàn ông, họ đến để ngắm cô Hoa và đôi khi, để ghen
tuông lẫn nhau. Trong số họ, có một khách hàng hình dạng đặc biệt, bởi anh
ta có cái cằm dài như cằm gỗ. Anh ta hay lui tới uống càphê, khi cô Hoa
bán hàng một mình. Hoặc chỉ để mua bao thuốc lá, khi cô Hoa không chỉ có
một mình. Lần nào ra về, anh ta cũng để quên một vật gì đó khi thì cái vỏ
diêm, khi thì vỏ bao Côtab. Cô Hoa thế nào cũng thu dọn mặt bàn, không
quên thu nhặt, những đồ vật ông khách lạ bỏ quên. Chi tiết này dần dần bị
đám đàn ông ghen tuông phát hiện. Cho đến một hôm Kiểng đi đâu vắng,
rồi bất chợt về, bắt gặp người khách dị dạng, bước ra từ quán càphê. Cô
Hoa, như thường lệ, nhạt cái vỏ Côtab bỏ quên của khách, thấy chồng về
cho vội vào túi áo, rồi chạy vào nhà vệ sinh. Kiểng bỏ cả khách hàng, đứng
bên ngoài đập cửa. Cô vợ không ra, Kiểng đạp tung cửa, cứ thế xộc vào
khám túi vợ. Kiểng hỏi: “Bao Côtab đâu?” Cô Hoa nói: “Côtab nào?”
Kiểng nói: “Côtab của thằng ma cô, thằng nhân ngãi của mày”. Cô Hoa nói: