NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 149

Thế là tôi kể, như thế này: Tình Bốp có giữ một số sách, tôi cho mượn. Chủ
iếu sách trinh thám tiếng Pháp. Một hôm trên tacxi tôi táy máy, mở nắp hộp
để đồ lặt vặt. Mọi khi vẫn khóa, hôm ấy tự dưng mở được ngay. Thay vì
thấy dụng cụ chữa xe, tôi lại thấy cuốn truyện Tiếu Lâm của tôi. Tôi định
cất vào túi áo, thì ông Phúc trông thấy. Ông vội giật lấy, cho ngay vào hộp,
khóa lại. Ông có vẻ quá bất ngờ, nên không kịp nói, một câu giải thích. Lúc
ấy cũng bận rộn, nên ông chỉ hất hàm, ra hiệu tôi tiêp tục công việc. Thái độ
của ông làm tôi bực mình. Tôi tự hỏi, bằng con đường nào, sách của tôi ở
nhà Tình Bốp, lại đến tận đây? Sách của tôi, không kí tên: vì thằng nào ăn
cắp sách, chỉ xé cái chữ kí, là tôi mất. Cho nên bao giờ tôi cũng để một dấu
hiệu chỉ mình tôi biết, trên bìa sách. Sách của tôi, chỉ cần thoáng nhìn, thấy
cái bìa sách, cái gáy sách, là nhận ra ngay. Ông Phúc đọc báo thì có, đọc
sách thì không bao giờ. Lục cả nhà ông, tìm không nổi một cuốn. Thế mà
một lần, tôi bắt gặp bà Phúc, một mình trên gác, đang đốt một cuốn sách.
Thấy tôi, bà nói: đốt đi để khỏi rác rưởi đầy nhà. Trong đám lửa, thấy cuốn
Kì Phát Giết Người, tôi cho Tình Bốp mượn. Tôi nhận ra ngay, vì tôi đóng
bìa lại cho nó, và cắt hình vẽ khác, dán lên trên. Tôi hỏi: “Sách kia của nhà
ta? Hay mượn của ai?” Bà Phúc nói: “Anh này hay nhỉ. Anh hỏi lôi thôi vậy
làm gì?” Rồi bà kều lửa, cho cháy to hơn, và phi tang cuốn sách. Ông Phúc
ở phòng bên sang, tôi nói chuyện qua quít với ông, rồi xuống hiệu sách cũ
của ông Khang. Tôi vẫn thường xuyên vào, để mua sách trinh thám. Mà
không lần nào tìm được sách của tôi, trong hiệu sách cũ của ông. Tôi hỏi
ông Khang: “Ông Phúc có bao giờ mua sách ở đây không?” Ông Khang
nói: “Không. Tôi với vợ chồng ông cả năm không hỏi nhau một câu, còn
mua bán gì”. Nói rồi, ông Khang ngồi, nói xấu ông Phúc. Do đó tôi mới
biết, lí lịch vợ chồng ông Phúc.

Tôi dừng lại, vì không thấy hai anh hỏi gì cả. Tôi dừng, để hai anh muốn
hỏi gì thì hỏi. Thế rồi tôi kể tiếp, như thế này: Quay về chuyện mấy cuốn
sách. Tôi cứ phân vân mãi, không hiểu, vì sao chúng lại ở nhà ông Phúc, và
tại sao, bà Phúc lại đốt sách của tôi, trên gác vắng. Sao không mang, xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.