NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 155

gian và người viết nhật kí. Sọ tôi bảo mấy ai đi ngược được quyển lịch. Tôi
đồng í: mỗi ngày của nhật kí phải đóng khung, trong 24 giờ riêng biệt, để
mỗi ngày trọn vẹn một tờ lịch, để mỗi ngày khỏi phải lo lắng cho hôm qua,
cho ngày mai, ngày kia. Sọ tôi cũng bảo: để bây giờ chỉ là bây giờ không
thể là hôm qua. Bây giờ, là thứ hai. Nhưng tôi không làm gì vào thứ hai: thứ
hai tôi không đi làm. Bây giờ, là một ngày bất thường: tôi bắt đầu thuộc về
một chương trình không công khai, không tên gọi, không phương pháp hoạt
động. Tôi chỉ có các chi tiết, nối vào nhau, được một mẩu dây xích, dở
dang. Tôi tự đi tìm phương pháp. Theo sách trinh thám, mỗi thám tử là một
phương pháp: phương pháp lí sự tôi thích nhất, phương pháp ngửi tôi cũng
thích nhất. Có lẽ tôi cần cả hai: khi sọ tôi lí sự, tôi đi ngửi các sự kiện, khi
mũi tôi đánh hơi, sọ tôi suy nghĩ. Cũng theo sách trinh thám, tôi phải làm
thám tử cho tôi. Việc thứ nhất của mọi thám tử, là tìm mục đích của sự kiện.
Việc thứ hai của thám tử, là đặt câu hỏi tại sao. Việc thứ ba là lí sự, trên
những giả thiết. Phương pháp này không giống phương pháp của anh Trần
B, cũng không giống của anh Thái. Hai anh đi về hai kinh nghiệm khoa học
khác nhau, và cả hai đều phê bình giả thiết. Đơn giản vì hai anh không được
đào tạo làm thám tử. Trời ập tối từ lúc nào. Tôi nghe, thấy lá rơi lả tả, ngoài
vườn. Tôi không bật điện. Ngồi mãi, trong bóng tối. Tôi suy nghĩ.

Một ngày bất thường, bất thường cả sáng, cả chiều cả tối. Tôi bắt đầu
chương trình của người thám tử. Buổi tối, tôi sang nhà Đoành. Trước mặt
tôi là thằng Đoành, nằm dài trong chăn. Thấy tôi, nó nhỏm dậy, để tôi nhìn
thấy, toàn thân bôi phẩm xanh. Nó chỉ vận cái quần đùi, như thể đang mùa
hè vậy. Tôi nói: “Mày bị tim la đầy người”. Nó nói: “Bị lở”. Nó đang phải
tiêm xtrep, đồng thời bôi thuốc. Nom nó bể dâu thảm hại. Tôi ngồi xuống
ghế. Nó mặc thêm quần áo, cho khỏi lạnh, rồi đem rượu ra rủ tôi uống. Nó
vẫn kiếm đâu ra rượu tây, một chai Brăngđi đàng hoàng. Nó nói: “Hôm nào
tao khỏi, tao sẽ khao mày một chầu. Để báo tin mừng, tao sắp được vào hát,
ở đài”. Tôi hỏi: “Đài nào?” Nó nói: “Đài phát thanh”. Tôi hỏi: “Ai xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.