NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 174

Tôi hoạt động, dưới sự chỉ đạo của Macxen. Một tháng trước ngày tiếp
quản, Macxen và tôi có gặp nhau, để lên kế hoạch. Macxen dặn tôi, tranh
thủ các cô gái xinh đẹp, mà Macxen đã đào tạo, cho họ nhiều tiền và không
được ăn bớt, nhưng cũng không được cho họ quá nhiều tiền. Bản thân tôi
cũng không được cấp trên cho ăn thật no, như tôi muốn. Các cô gái xinh
đẹp của Macxen được tôi tung vào thành phố, để lung lạc cán bộ. Một năm
nay, tôi theo kế hoạch của Macxen. Lúc đầu rất ổn. Nhưng ngày một, ngày
hai, nhất là từ ngày khép cảng Hải Phòng, việc làm ăn khó dần, khó dần
mãi. Tôi có cảm giác, bị cả xã hội bao vây. Xã hội là tất cả miền Bắc, là trẻ
con, là cụ già, kẻ quen người lạ, là muôn nghìn con mắt, nhòm ngó từng cử
chỉ của tôi, ngày và đêm. Lắm lúc, tôi muốn đóng cửa, làm thằng rồ trong
buồng. Tôi muốn đi Nam, nhưng cấp trên không đồng í. Tôi biết, bên châu
Âu, châu Mĩ, bọn gián điệp sống sung sướng. Bên ấy, thừa chỗ để đập phá,
để xả hơi sau những nguy hiểm. Bên ấy, có thể chuồn, dễ dàng từ nơi này
qua nơi khác, nước này qua nước khác. Ở đây không như thế. Tôi ở đâu, là
bị dính chặt vào đấy. Tổ chức xã hội ở đây theo sổ hộ khẩu, đi đâu phải khai
báo, khách đến nhà phải khai báo, khách đi khỏi nhà cũng phải khai báo.
Nhân dân ở đây, từ trẻ thơ đến cụ già, nói chuyện chính sách rất giỏi. Nói
thầm trong nhà, là có người nghe được, là thành câu hỏi. Tại sao không nói
to? Buổi đêm thức khuya, đèn sáng cửa sổ, là bị hàng xóm báo cáo. Một
con kiến, một con ruồi lạ, cũng bị đặt vấn đề. Ở đây câu cảnh giác, là câu
cửa miệng, khẩu hiệu cảnh giác, treo đầy các phố. Hoạt động gián điệp, do
đó vô cùng vất vả. Đời thằng gián điệp căng thẳng thường trực, mà không
một thú vui khoái lạc, để quên đi trong chốc lát. Những lúc bị tâm lí hành
hạ, tôi lại lồng lên, trong mưa bão. Tôi đến tìm các đầu mối, từ lâu thấy
nằm im. Các cô gái tốt đen của tôi cũng nhiều cô chán nản, muốn giải nghệ
đi lấy chồng. Tôi phải dọa nạt, cho thêm tiền. Những lúc khó khăn như thế,
tôi muốn ra phô tài đọ sức, với công an, và khuấy động thành phố bằng
những sự kiện kinh thiên động địa, cho thỏa đời. Nhưng bao giờ tôi cũng
dừng lại được, và chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.