NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 172

đặc biệt. Cô-Bé-Mắt-Tít lão cũng không biết, là cô gái Hà Nội nào. Công
việc của lão sau đó, là trương lên cửa, cái bảng đen rao vặt. Nếu đọc kĩ, thế
nào cũng thấy dòng chữ phấn vàng: cần-mua-sách-cũ, giữa bao nhiêu dòng
chữ các màu khác. Thế là lão xong việc. Một lúc bất ngờ nào đấy, Nhọn-
cằm sẽ xuất hiện bất chợt, ngay trước mặt lão, chỉ làm hiệu chứ không nói
gì, Nhọn-cằm trả tiền cho quyển sách, rồi biến mất qua cổng sau. Tất nhiên
lão không biết, Nhọn-cằm là ai, ở đâu. Tuần trước, chúng tôi bí mật gọi lão,
đến một địa chỉ bí mật, để gặp tôi và đồng chí Trần B. Lão vừa nhận được
tin, đã run rẩy, chắc không phải do hiệu sách lạnh. Trên đường đến chỗ hẹn,
lão vừa đi vừa run, trong chiếc áo dạ xù xì. Đến khi vào trong phòng ấm,
lão vẫn run. Ngồi trước chúng tôi, lão tiếp tục run. Lão uống nước chè nóng
mà không hết run. Đồng chí Trần B im lặng, bày lên bàn một số ảnh, do
trinh sát bí mật chụp được. Trong ảnh, có cô Hoa, cô X, cô Lựu, các cô
đang ném sách vào hòm thư nhà lão. Có ảnh lão Khang đứng bên hòm thư,
tay ôm quyển sách. Có cả ảnh chụp những bản mật mã, bằng mực hóa học,
bên trong sách. Tôi phụ trách khu vực nhà lão, song tôi không biết tất cả
những tài liệu này, và cũng không hiểu trinh sát đã chụp chúng như thế nào,
từ lúc nào. Nói chung, các bộ phận bên tôi hành động độc lập. Trông lão
Khang xem ảnh, thật tội nghiệp. Lão khai ngay không chần chừ: lão là hòm
thư của Nhọn-cằm, nhưng chỉ phụ trách thư đến. Còn thư đi, lão không hề
biết. Lão nói: “Tôi biết, tôi có tội. Tôi chờ giờ phút bị bắt này, từ lâu rồi. Vì
hoàn cảnh xô đẩy, thực bụng tôi không muốn. Mấy lần định ra đầu thú,
nhưng tôi sợ bị trả thù, tôi sợ bị bắt đi tù”. Nói xong, lão vẫn còn run. Đồng
chí trần B hỏi: “Bây giờ ông muốn thế nào? Ông hoạt động phản quốc. Ông
muốn nhà nước tha bổng à?” Lão Khang nói: “Tôi chỉ xin các anh giảm tội.
Các anh giảm tù, cho năm nào tháng nào, tôi đội ơn các anh năm ấy tháng
ấy”. Đồng chí Trần B nói: “Chúng tôi nói để ông biết. Ông có thể chuộc tội.
Lập công đến đâu, tội giảm đến đấy. Công to có thể xóa tội”. Lão Khang
mừng quá, nhưng vẫn run. Chúng tôi bảo lão về, lão không chịu về, vì sợ bị
thủ tiêu. Đồng chí Trần B phải vạch kế hoạch cụ thể cho lão. Đồng chí nói:
“Bây giờ, ông ra phố chơi. Đi xem xinê, đi ăn, cho khỏe. Sau đó, cứ bình
thường như cũ. Trong bụng, phải căm thù địch, nhưng đừng lộ vẻ gì. Đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.