NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 171

Tháng hai 1966. Đồng chí Thái kể: bây giờ tôi là nhân viên, cục phản gián.
Công việc của tôi lúc nào cũng nhiều, danh sách những đối tượng nghi ngờ,
ngày một dài. Hồi ấy, khu vực tôi phụ trách phức tạp, tôi làm không xuể,
cho nên đồng chí Trần B đuợc bộ phái xuống, chỉ đạo trực tiếp và mở rộng
diện tích điều tra, qua nhiêu khu phố. Đồng chí Trần B vui tính, trời nóng
trời rét sáng nào cũng tắm nước lã, đang làm việc, cũng vào buồng tắm, để
giội vài gáo lên đầu, cho tỉnh táo. Đồng chí Trần B cho tôi biêt một số việc
quan trọng. Theo nhận định của bộ phận chuyên môn: một ổ tình báo lớn
đang hoạt động trong thành phố, theo tính cách trường kì mai phục, đặc
điểm là sử dụng nhiều phụ nữ nhan sắc, để dụ dỗ cán bộ, moi tin tức và
đánh cắp tài liệu. Hồ sơ về ổ tình báo dày hàng chồng giấy. Mạng lưới
những người cộng tác của công an rất rộng. Họ là những chị đan len, trên
các vỉa hè, dưới các cột đèn đêm, đầu các ngõ, trước cửa các số nhà. Họ là
những em bé chơi loanh quanh phố. Là các bà nội trợ, các bà hàng nước,
các thợ cắt tóc vỉa hè, các anh đạp xiclô. Họ có mặt khắp nơi. Lắm lúc tôi
nghĩ, nên cho bọn gián điệp sừng sỏ Mĩ đến, tham quan miền Bắc, và mạng
lưới toàn-dân-cảnh-giác của chúng tôi, để bọn chúng phát ghen, mà bỏ nghề
tìm việc khác. Nói vui vậy, không phải vụ nào chúng tôi cũng phá được,
nhanh gọn. Nhưng tôi sẵn sàng im lặng, theo dõi một đối tượng nghi vấn,
10 năm, 20 năm, để chứng minh giả thuyêt. Nhọn-cằm là ai? Ở đâu? Chúng
tôi vẫn chưa có trả lời. Chúng tôi theo dõi, những cô Hoa, cô X, cô Tám, cô
Y, cô Lựu, là những cô gái có liên quan tới Nhọn-cằm, và là nhân viên của
Macxen cài lại. Nhưng các đầu mối cứ lần đến lão Khang và Nhọn-cằm, thì
tắc tị. Chúng tôi không biết gì nhiều hơn cô Hoa, cô chỉ gặp Nhọn-cằm vài
lần để lấy chỉ thị và lấy tiền, rồi không biết Nhọn-cằm đã đi đâu, trong
thành phố láo nháo. Cô Hoa, nếu không gặp Nhọn-cằm, sẽ chờ lúc vắng
chồng, viết mật mã bằng chất hóa học, lên một trang trong quyển sách cũ,
rồi kí tên Cô-Bé-Mắt-Tít nhỏ xíu ngoài bìa, rồi bí mật ném vào hòm thư nhà
lão Khang. Cô chỉ biết mỗi thế thôi. Chúng tôi cũng không biết gì, nhiều
hơn lão Khang. Buổi sáng, lão Khang mở hòm thư, nếu thấy một quyển
sách cũ, nếu ngoài bìa có kí tên Cô-Bé-Mắt-Tít, lão hiểu ngay công việc của
lão, là để quyển sách sang một bên. Lão không cần biết bên trong sách có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.