NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 200

lả tả vườn. Tôi vào buồng nằm, thấy buồng như buồng mồ. Tôi dậy. Bóng
tôi trong gương, nhợt nhạt. Tôi đứng ngoài gương, nhợt nhạt. Đun nước pha
càphê, thấy người như người đi mượn, của ai, mà mỗi nơi một mảnh. Tôi
ngửi ngửi càphê, thấy ông Trung trố lại đánh tôi. Thằng Ngỡi lúc nãy mách:
ông Trung trố tuyên bố, tôi là thủ phạm đầu độc Tình Bốp, tôi đã đóng kịch,
đột nhập vào nhà tôi, và làm hại đời Cốm. Ông Trung trố còn nói, ông chưa
nhìn thấy tang vật nào cả. Tôi không đem nộp ban bảo vệ khu phố, do vậy
không có tang vật. Tôi không ngạc nhiên, khi nghe Ngỡi kể, nhưng lại ngạc
nhiên lắm. Thì tôi đã nói rồi, những ngã tư và những cột đèn, không lường
trước được đường rẽ, tôi lường một đằng, thực tế giằng một nẻo. Kẻ gian
đột nhập vào nhà, tôi không lường trước được. Ông Trung trố đạp xiclô,
đưa vợ tôi đi viện, tôi đã cảm động. Tôi ngỡ, ông đã nghĩ lại, đâu dè ở bệnh
viện ra, ông lại tiếp tục đánh tôi, cũng không lường trước được. Tôi vuốt
ngực, thấy phin càphê nhỏ giọt đen đặc, thấy lá lả tả cửa sổ. Trong sọ tôi,
mọi í nghĩ lụn vụn, bùi bụi như sàng gạo. Buổi sáng trong ngõ iên tĩnh. Dân
phố đi lại, bàn tán chuyện đêm qua, bàn tán cả chuyện không phải của đêm
qua. Dân phố cười nói, ăn quà, thổi cơm trong bếp. Nhưng buổi sáng trong
ngõ, vẫn iên tĩnh. Tôi dốc rượu rom vào càphê, tôi dốc quá tay. Nhớ lại
thằng Đoành sáng nay, tôi chửi mẹ sư thằng Đoành, với mấy í kiến xã hội
học kiêm đạo đức học, của nó. Tôi chửi bậy, mà cái giọng nam trầm của nó,
vẫn vo ve bên tai, như ruồi như nhặng, đuổi lại bậu đuổi lại bậu. Có lẽ thằng
Chắt lành mạnh, và dứt khoát hơn cả. Chắt là công nhân, nói gì cũng rành
mạch, như công nhân cắt cái bánh. Tôi lại nghĩ sang thằng Đoành, vì nó cứ
vo ve mãi vào tai, rằng tôi phải gánh tội, về cái chết của con tôi, và của
Tình Bốp. Tôi từ vai nạn nhân, thành tội nhân. Nạn nhân và tội nhân chả
khác gì nhau. Thằng giết người và thằng bị người giết, chả khác gì nhau.
Tôi vuốt ngực, định bụng xong cốc càphê-rom, tôi sẽ đến nhà Đoành, để
đánh nhau với nó. Vừa uống, tôi vừa đi lại, trước gương, thấy lá lả tả rơi
trong gương, vườn cũng lả tả lá. Kẻ thù biến đâu mất. Tôi lí sự, nếu chúng
muốn giết tôi, chúng thiếu gì cách. Sọ tôi nói, phải bắt đầu lại, từ sự kiện tối
qua, để phán đoán hôm nay, và ngày mai. Tôi nói, tối qua còn gì phải nghĩ
ngợi, lôi thôi. Kẻ gian vào nhà tôi tìm tang vật, tìm không được, thì giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.