NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 211

thương thân, xét cho cùng chỉ là một. Tôi đạp xe quanh Bờ Hồ, từ Bờ Hồ,
lại về trại cải tạo. Tôi nghĩ đến Tình Bốp. Tình Bốp nếu còn sống, trước sau
cũng ra tòa, rồi đi tù. Lúc ngồi với Bú Dù, tôi đã nghĩ tới Tình Bốp, bây giờ
càng nghĩ, nhiều hơn. Chưa biết hết tội, nhưng tôi biết con người nó. Tình
Bốp sẽ ở trong trại P.Q bao nhiêu năm, mới đánh thức được, vài hạt lương
tâm, vài hạt tự giác, trong nó? 10 năm, 20 năm, cũng có thể 5 năm. Từ hôm
qua, tôi đã muốn khóc Tình Bốp, mấy câu. Mà không khóc được. Có cái gì,
vương vướng trong họng. Tình Bốp mới 25 tuổi, vẫn là tuổi xanh. Tuổi
xanh mà nó đểu, như người ta phải sống vài trăm năm, mới đểu được như
thế. Giờ nó chết rồi. Nó là bạn thân của tôi. Nghĩa tử là nghĩa tận, giờ tôi
khóc nó vài câu, bên Bờ Hồ tím. Tôi khóc, mà mắt khô ráo, không phải vì
không thương nó. Tôi vừa thương, vừa giận. Nó ngu, nó tham tiền, nó hại
bạn. Chết rồi, mà vẫn đứng xoa tay trước mặt tôi để dạy đời là thế. Tôi nói
với nó, thầm thì trong đầu để nhắc lại, những buổi sáng nhoe nhóe ấu thơ.
Hồi ấy tôi và Tình Bốp và Đoành, ba thằng một đường đi học, khi thì trong
nội thành rét, khi thì nội thành nực. Ba thằng thân nhau nhất. Ba thằng có
đánh nhau, có đổ mực lên đầu, có réo tên bố tên mẹ ra chửi, vẫn là thân
nhất. Ba thằng có chơi trò gì ác, cũng vì trò chơi nó ác, chứ không phải vì
tính tình. Thân nhau như thế, vừa hết con đường thơ ấu, vừa đến ngã tư, ba
thằng đã vào, ba ngả. Tôi đâu có biết, ngã tư nào lưu manh, ngã tư nào đọa
lạc, ngã tư nào gian dối. Tôi đâu biết, Tình Bốp có lúc nào, buồn tiếc những
buổi sáng, phía trước ngã tư. Tôi thì tiếc lắm. Tiếc cả cho Tình Bốp nữa.
Giá như nó đừng chết. Giá như nó đi trại cải tạo, như Bú Dù, còn hơn. Tôi
nói với Tình Bốp, tôi không có luân lí, cao ngất nghểu, như của Đoành, tôi
không trách nhiệm gì, trong cái chết của Tình Bốp. Tội phạm, và các thứ tội
phạm, phải tự gánh lấy tội lỗi của mình. Không thể trút sang ai. Tôi nói với
Tình Bốp, hôm nay ở dưới ấy, nếu có dưới ấy, hôm nay trời có lạnh không,
có tím không? Tôi hỏi nó, đang lang thang ở ngã tư nào? Tôi cũng dặn, phải
cẩn thận, cả với những ngã tư và những cột đèn, nơi suối vàng. Rồi chia tay
bạn, không hương khói, hẹn lại gặp nhau, vài chục năm nữa. Sau đó, Tình
Bốp đi về suối vàng để tôi rẽ phố Tràng Tiền. Phố Tràng Tiền láo nháo đèn,
tôi lại quay về, trại cải tạo thiên đường, của tội phạm. So với trại phát xít,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.