NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 54

uống nước, nhưng không biểu lộ tình cảm gì. So với lần gặp trước, anh gầy
đi nhiều, da vàng hơn, ít cười hơn. Tôi định nhân dịp này, kể với anh câu
định nghĩa bất hủ về thời gian, của người Hi Lạp, nhưng lại thôi. Bởi vì
trước mặt tôi lúc ấy, là một anh Dưỡng đã từ giã thú vui uống cà phê buổi
sáng, và xa lạ với những day dứt của nhật kí. Tôi nghĩ có lẽ, anh đã quên
bản vẽ đường tuyến tính của thời gian, mà cả tôi và anh đều đã nhìn thấy, ở
đâu đó. Dưỡng nói: “Hai thằng tháo máy, mà mưa thì vuốt mặt không kịp,
nước mưa làm mù cả mắt, chằng còn nhìn được gì. Tôi vơ lá, củi, cành, đủ
thứ trên đời, lót vào bánh xe. Chiếc xe tháo máy xong, nhẹ hẳn. Xe trên kéo
rơmoóc, được ngay. Đường thông, đoàn xe tiếp tục đi”. Kể xong, Dưỡng im
lặng. Tôi cũng im lặng. Chị Trinh bỏ xuống bếp, ngồi một mình. 5 ngày nữa
Dưỡng sẽ quay lại con đường mòn danh tiếng. Hôm qua, hôm nay và ngày
mai, đều là những ngày giao mùa Ất Tị. Ngoài phố thế nào cũng lúa túa xe
cộ và bộ hành, và mặt trời. Hôm qua, tôi đã ghi thêm như thể cho riêng tôi,
vào cuốn sách một câu ngắn: một buổi sáng Dưỡng trở lại Hà Nội, như trở
lại thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.