NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 72

lắm: tôi thấy ông lão đánh dậm, tôi thấy các chị cắt cỏ, có ối chị đẹp. Tôi
thấy chiếc áo xanh, dưới ngọn đèn đường, đôi lúc cũng thấy cả thằng nhọn
cằm nữa. Đôi lúc thằng nhọn cằm tiến gần lại tôi, để tôi xem cặp mắt của
nó, mênh mông, vô cảm. Cặp mắt làm tôi sợ hãi, ngay từ lần gặp đầu tiên,
trên sóng nước Hồ Tây, khi tôi cùng với Lily, mà không biết tại sao. Mấy
hôm nay, Cốm nghĩ tôi bị điên. Cốm thấy tôi đang đi ngoài phố, bỗng giật
mình. Nhưng Cốm vẫn hỏi, như thế này. Cốm hỏi: “Hay là anh vẫn còn
tương tư con đĩ Phòng Nhì?” Tôi gắt: “Đĩ Phòng Nhì là ai?” Cốm không
nói. Cốm nghĩ gì không biết. Còn tôi bỗng dưng nghĩ, tới một trò chơi
người lớn. Tỏi thích xem người lớn hun chuột: khói vàng cả ngõ, chuột
chạy ra, cả đống. Thế mà có những con dũng cảm, nhất định chết cháy
trong hang, không chịu bò ra. Dạo này, những mưu mẹo của tôi cũng nằm
lì, trong sọ. Ngày ngày tôi hun sọ tôi, bằng vị đắng càphê và khói thuốc
Côtab, vậy mà nó vẫn dũng cảm, không chịu làm việc. Con toán của tôi
thảm sầu, nhiều ẩn số, thiếu dữ kiện, lại không đáp án. Cho nên tôi cứ bâng
khuâng, trước hai đáp số: một là tiếp tục nghi ngờ, một nữa là tiếp tục chờ.
Mà chờ, theo thánh kinh, cũng là nghi ngờ. Tôi nghi ngờ, ngày mai, ngày
kia và ngày kìa. Sọ tôi khốn đốn, như chưa bao giờ trống rỗng đến thế.
Trống đến cả một câu hỏi. Buổi chiều, có một chị nông dân gánh phân, mùi
hôi nồng nặc, đi sau tôi, cả một phố dài, tới tận Thái Hà. Đến đầu ngã tư, có
một anh bán kính đứng nhìn tôi, rồi lại một anh xiclô chầm chậm đạp xe
phía sau, cho đến một ngã tư mới. Cá buổi chiều do đó bị chia nhỏ, làm
nhiều đoạn. Mỗi đoạn mở đầu và kết thúc, đều ở một ngã tư. Kèm theo vô
số những gương mặt vô phúc, đi cùng đường với tôi, đều bị tôi xếp vào
hạng mật thám. Sẩm tối, nhìn vào gương, chỉ thấy một cái bóng người, lờ
mờ. Tôi nói: “Đéo mẹ, trông anh khả nghi lắm”. Nhà vắng, điện chưa bật,
tôi nói chuyện, với cái bóng trong gương. Tôi nói: “Có khi, chính anh cộng
tác cho CÁ, anh đi theo tôi, không biết chừng”. Bóng cười nhẹ, trong
gương. Tôi nói: “Đéo mẹ, nói thì không nói, chỉ cười”. Rồi tôi cũng cười,
nhẹ nhàng, đúng lúc Cốm đi làm về. Cốm thấy lạ. Tôi xấu hổ. Nếu biết xấu
hổ, tôi tự nhủ, tức là tôi chưa mất trí. Buổi tối, trong bữa cơm Cốm kể: công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.