NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 125

đến nơi mà con muốn tới. Dù thế nào đi nữa con cũng muốn thực hiện điều
này.”

Nói xong câu đó cậu ấy đột ngột thả tay tôi ra. Khi tôi còn đang ngơ

ngác nhìn quanh thì Kazuya đã chui lại vào giường từ lúc nào không hay.

“Con mệt rồi, con đi ngủ đây.”

“Kazuya…” Mọi người gọi với theo cậu ấy dù vẫn còn ở nguyên trong

cơn xúc động, thế nhưng Kazuya chẳng buồn đáp lại một ai.

“Đúng là nguy hiểm quá đi mất!” Chị Akemi vừa nói vừa chìa tay ra đưa

cho tôi chai nước.

“… Cháu xin lỗi mọi người ạ!”

Đèn hành lang trong bệnh viện vừa tắt, tâm trạng của tôi cũng theo đó

mà tụt dốc và dần trở nên u ám.

“Naeno không việc gì phải xin lỗi. Vốn dĩ từ xưa đến nay em đã nói dối

rất tệ mà.” Tiếng cười khe khẽ của chị ấy vang lên trong hành lang.

Tôi vẫn thấy như thể có thứ gì đó đang đè nặng lên lồng ngực mình. Mọi

chuyện đã đến nước này thì chẳng thể cứu vãn nổi nữa rồi.

“Thế nhưng chị lại thấy trong lòng rất vui.”

“Hả?”

Trông thấy vẻ thắc mắc của tôi, chị Akemi mỉm cười: “Vẻ mặt của

Kazuya lúc nãy không phải trông rất mãn nguyện hay sao! Từ lúc bắt đầu
nhập viện tới giờ trông thằng bé lúc nào cũng ủ rũ, phải lâu lắm rồi mới lại
được thấy nó tươi cười rạng rỡ thế kia. Tất cả là nhờ có Naeno đấy!”

“Chuyện này… Lẽ ra em không nên làm như vậy… Em thật sự xin lỗi.”

Tôi vừa nói vừa bưng mặt khóc nức nở.

Chẳng mấy chốc mà sắp đến thời khắc đau lòng nhất!! Một đứa chỉ biết

ngồi đấy mà bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra như tôi thì có thể làm được gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.