NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 127

Chương 6

Một màu trong suốt tinh khôi

T

ôi đang lui cui buộc dây giày ở hành lang thì phải dừng tay vì nghe thấy

tiếng mẹ gọi với lại. Hôm qua mẹ đã viết đơn xin phép cho tôi nghỉ học ở
trường để có thể ở bên cạnh Kazuya nhiều hơn. Sáng hôm nay trời mua, tôi
mở cửa hành lang dõi mắt ra bên ngoài nhưng mãi vẫn chẳng nhìn thấy bầu
trời trong xanh đâu.

“Naeno, con vẫn ổn đấy chứ?”

Tôi quay lại thì thấy mẹ đã ra đứng trước cửa để tiễn tôi với nét mặt đầy

vẻ âu lo.

“Dạ.” Tôi gật đầu nhưng vẫn không thể trưng ra nổi một bộ mặt tươi

cười. Chẳng trách sao mà Kazuya lại phát hiện ra được chuyện tôi giả vờ.

“Tình trạng của Kazuya tệ đến mức đó hả con?”

“… Dạ.”

“Ra là vậy…”

Nhìn vẻ mặt ái ngại và khổ sở của mẹ, tôi quyết định sẽ nói với mẹ điều

mà trước đấy tôi đã định sẽ nói qua điện thoại: “Mẹ này, à, ừm… Dù sao
thì cũng nên nói chuyện với mẹ cho thật đàng hoàng.

Thế nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ đã chặn lại rồi gật đầu: “Mẹ

biết rồi! Trông thấy đống hành lý của con thế kia là mẹ đã hiểu. Con cứ yên
tâm ở bên cạnh Kazuya bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày cũng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.