NHỮNG NGÀY THỨ BA VỚI THẦY MORRIE - Trang 108

Các sinh viên nhìn ông. Họ ngừng la. Ông ngồi xuống, miệng mỉm

cưới và ra dáng đắc thắng.

CHƯƠNG XXII- THÍNH THỊ III

Toán làm việc của chương trình truyền hình “Nightline” trở lại lần thứ

ba, và cũng là lần cuối. Không khí có khác hơn các kỳ trước. Không là một
buổi phỏng vấn, nhưng là một buỗi tiễn đưa buồn. Ông Ted Koppel gọi
mấy lần trước khi tới, ông hỏi thầy Morrie: “Giáo sư nghĩ, ông có đủ sức
chịu đựng được không?”

Thầy Morrie cũng không chắc mình có đủ sức. “Anh Ted, bây giờ tôi

mệt mỏi hoài à. Cổ họng tôi cứ bị nghẹn mãi. Nếu tôi không phát biều ý
kiến được, anh nói dùm tôi được không?”

Ông Koppel trả lời được. Rồi người phóng viên, mọi khi rất bình thản,

dửng dưng, thêm vào: “Nếu ông không muốn làm cuộc phỏng vấn, cũng
không sao hết, tôi vẫn đến như thường để từ giã ông. ”

Về sau, thầy Morrie cười một cách bí mật: “Tôi đã cảm được ông ấy

rồi!” Quả đúng vậy! Bấy giờ ông Ted Koppel gọi thầy là “một người bạn”.
Ông giáo sư già của tôi đã truyền tình thương qua một chương trình truyền
hình thương mãi.

Buổi phỏng vấn nhằm vào chiều thứ sáu, thầy Morrie vẫn bận cùng

chiếc áo ông bận ngày hôm qua. Giờ đây, cứ cách một ngày ông thay áo một
lần, hôm ấy không phải là ngày cách đó, tại sao phải thay đổi thói quen nhỉ?

Không giống như hai lần chương trình Koppel-Schwartz trước,

buổi phỏng vấn lần này đuợc thâu tại phòng làm việc, nơi thầy Morrie đã trở
nên lệ thuộc vào chiếc ghế của ông. Vừa giáp mặt thầy Morrie, Ông Koppel
vội tới ôm vị thầy già của tôi, hôn một cái. Suốt buổi phỏng vấn, ông
Koppel phải lách mình qua lại giữa các tủ sách để ống kính có thể thu hình
ông được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.