NHỮNG NGÀY THỨ BA VỚI THẦY MORRIE - Trang 79

Ông cười. “Anh có biết những lời nói đó phản ảnh điều gì không?

Một cuộc sống bất mãn, một cuộc sống không thành đạt. Một đời sống
chưa tìm được ý nghĩa. Bởi vì nếu anh tìm được ý nghĩa cuộc sống rồi, anh
không muốn quay trở lại đời sống cũ nữa. Anh muốn bước tới phía trước.
Anh muốn nhìn thêm, làm thêm. Và anh mong chờ ngày anh đạt tuổi sáu
mươi lăm. "

"Nghe đây nhé. Anh nên biết một điều. Tất cả người trẻ nên biết một

điều. Nếu các anh luôn luôn chống chọi lại tuổi già, thì các anh luôn luôn
thiếu hạnh phúc vì tuổi già vẫn đương nhiên xảy đến".

"Mitch nè!" Ông xuống giọng.

"Hiển nhiên là cuối cùng anh cũng sẽ chết". Tôi gật đầu.

"Mình nói gì thì cũng thế thôi".

- Em biết.

“Nhưng hy vọng rằng,” ông bảo, “còn rất lâu, thật là lâu”. Ông nhắm

mắt với cái nhìn bình an, sau đó nhờ tôi sửa lại chiếc gối bên dưới đầu.
Người ông luôn luôn cần được xoay sửa để được thoải mái. Thân người
chìm lủng trong chiếc ghế giữa những chiếc gối trắng, khối xốp màu vàng
và những chiếc khăn lông màu xanh da trời. Nhìn thoáng qua, không khác
gì thày Morrie được đóng gói thành kiện hàng để gửi đi.

“Cám ơn,” ông nói rất khẽ trong lúc tôi dời chiếc gối.

- Không có chi. Tôi trả lời.

-"Mitch, anh đang nghĩ gì đó?"

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi trả lời. "Vâng, em đang thắc mắc tại sao thầy

không khao khát tuổi trẻ, và những người khoẻ mạnh".

"Ồ, có lẽ tôi cũng có". Ông nhắm mắt lại. Tôi thèm muốn được đi tới

phòng tập thể dục, được đi bơi như họ. Hay đi nhảy đầm. Sự thèm muốn
tới trong tôi, tôi cảm thấy điều đó, rồi tôi buông nó. Anh có nhớ tôi nói gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.