NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 155

13

Ngày hôm sau, 16 tháng chín, tiếng gầm thét của những khẩu đại bác đã gọi
mặt trời nhô lên đằng sau những dãy núi.

Mặt đất run rẩy. Từ các bãi pháo, khói bay lên như những đám mây màu

nâu hòa lẫn vào mây trời và ngay trong giờ đầu tiên đã che kín cả mặt trời,
cả biển xanh lồng lộng của bầu trời.

Các pháo đài và tường thành rên rỉ, rạn nứt. Đạn to, đạn bé đua nhau vãi

vào thành trong. Tên lửa và hỏa pháo rơi như mưa. Đạn đại bác lao xuống
và quay lông lốc khắp nơi. Từ nay trở đi, tính mạng của người và vật không
còn được an toàn nữa.

Nhưng những người trong thành cũng đã sẵn sàng chờ đón mối nguy

đó. Đôbô đã cho thổi kèn đánh thức quân lính dậy từ khi trời còn tối. Một
bộ phận đi đắp cao thành con chạch về những hướng mà người ta đã biết
chắc rằng hôm sau đạn sẽ từ nhà chánh xứ Hêxei theo đó bay vào. Một bộ
phận khác được lệnh mang tất cả số da còn lại trên trần nhà kho ra ngâm
vào các bồn nước. Những người khác nữa vác xà gỗ, thùng gỗ và những
bao tải chất đầy đất ra thành ngoài, đến pháo đài Ngục thất và đến các cổng
thành, để hễ nơi nào bị phá vỡ, tất cả vật liệu hàn khẩu sẽ sẵn có ngay.

Tất cả xô và nồi có trong thành, hễ còn rỗng, là phải đổ đầy nước vào.

Người ta khuân tất cả mọi thứ không cần thiết ra khỏi các phòng ở tầng
một, tầng hầm và đặt giường vào đó. Củ cải, bí đỏ, bắp cải muối – tất cả
những thứ mà đạn không thể sát hại được – đều được chuyển lên các tầng
trên để dành chỗ cho những người làm việc hoặc nghỉ ngơi.

Người ta còn đào sâu cả chuồng súc vật. Ngựa và bò chuyển xuống sâu

hơn nửa sải tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.