cuối cùng bắt đầu.
Trong bóng tối, đoàn cận vệ cảm thấy tất cả hàng ngũ chung quanh núng
thế và khắp nơi đều có dấu hiệu lung lay muốn tan vỡ. Họ nghe tiếng hô
mạnh ai nấy chạy! Thay vào tiếng hô vạn tuế! Mặc cho những kẻ bỏ chạy
sau lưng, họ vẫn tiếp tục tiến lên. Mỗi bước tiến lên họ lại bị bắn thêm nhiều
hơn và bị giết thêm nhiều hơn. Nhưng không hề có ai ngập ngừng hoặc e
ngại. Lính cũng như tướng trong đoàn quân này tất cả đều anh hùng như
nhau. Chẳng một ai chịu thiếu mặt trong giờ tựu nghĩa này.
Giữa cơn bão táp như thế, Ney cuống cuồng nhưng hùng vĩ trong cử chỉ
sẵn sàng hy sinh, đưa mình đón tất cả gươm súng của quân địch. Con ngựa
thứ năm đã chết dưới người ông. Ney mồ hôi ướt đẫm, cặp mắt đổ lửa,
miệng sùi bọt, quân phục bật tung, một bên cầu vai bị một tên giữ ngựa
chém sả lòng thòng, chiếc huân chương Đệ Nhất Đẳng Bội Tinh bị đạn bắn
nong lên, toàn thân đầy máu, đầy bùn, nhưng đẹp tuyệt vời! Ông vung lưỡi
gươm đã gãy lên, thét: “Mở mắt mà xem một Thống Chế Pháp chết ở chiến
trường như thế nào!” Nhưng vô ích, ông không chết. Ông phờ phạc và phẫn
uất. Ông quay thét hỏi Drouet D’Erlon: “Còn anh, anh không chết hả?” Giữa
những tiếng nổ của pháo địch dồn vào băm nát một nhúm người, ông thét
lên: “Sao không dành phần cho ta! Trời ơi! Ta chỉ muốn tất cả bom đạn vào
hết trong bụng này!” Không đâu, con người bất hạnh, số phận đã dành anh
cho những viên đạn Pháp đấy.