NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1087

có cây thì nàng đã ngã xuống rồi. Bấy giờ nàng mới nghe thấy giọng nói của

Marius, giọng nói ấy nàng chưa bao giờ nghe. Tiếng Marius không to hơn

tiếng rì rào. Marius thì thầm:

— Tôi đã đến đây, cô hãy tha tội cho tôi. Lòng tôi nặng trĩu ưu phiền. Tôi

không thể sống như vậy được nữa cho nên tôi phải đến đây. Những tờ giấy

tôi để trên ghế, cô đã đọc chưa? Cô có phần nào nhận ra tôi không? Cô đừng

sợ tôi. Cô có nhớ chăng cái ngày cô nhìn lại tôi không? Đã khá lâu rồi ở

trong vườn Luxembourg, gần bên pho tượng Lực Sĩ. Còn cái ngày cô đi qua

trước mặt tôi, cô cũng nhớ chứ? Ngày 16 tháng 6 và ngày 2 tháng 7. Thấm

thoắt thế mà đã ngót năm rồi đấy. Đã lâu lắm, lâu lắm tôi không gặp cô. Tôi

hỏi thăm mụ cho thuê ghế, mụ nói là không trông thấy cô đến nữa. Lúc ấy cô

ở một tòa nhà mới ở phố Ouest, gác thứ ba, phía trước. Cô thấy tôi biết rõ

chưa! Lúc bấy giờ tôi lẽo đẽo theo cô. Chứ còn biết làm gì nữa? Thế rồi cô

biến mất. Một lần tôi đương đọc báo trước rạp Odéon thì thấy bóng ai như cô

đi qua. Tôi chạy theo nhưng không phải! Chỉ vì người đàn bà ấy đội một cái

mũ như mũ cô. Đêm đêm, tôi đến đây. Cô chớ lo, không ai trông thấy tôi

đâu. Tôi đến nhìn tận cửa sổ của cô. Tôi không dám bước mạnh vì e cô nghe

tiếng động mà hãi chăng. Tối hôm nọ, tôi đi sau cô, cô quay lại thì tôi chạy

trốn. Một hôm tôi nghe cô hát. Tôi sung sướng quá. Nghe trộm tiếng hát của

cô qua cửa như vậy có can hại gì đến cô không? Không can hại gì hết phải

không, thưa cô? Cô thấy chưa, cô là thiên thần của tôi. Cô cho phép tôi thỉnh

thoảng đến, tôi tưởng tôi sắp chết. Cô biết chăng? Tôi yêu quý cô. Cô tha thứ

cho tôi, tôi nói mà không hiểu nói gì, có lẽ tôi làm cho cô giận. Cô có giận

tôi không?

Cosette chỉ kêu:

— Mẹ, ôi mẹ!

Rồi nàng gục xuống, lả người đi.

Marius nâng nàng lên, nàng lại ngã xuống. Marius ôm nàng vào lòng,

chàng xiết chặt người nàng mà không biết. Marius đỡ Cosette, nhưng chính

chàng cũng đứng không vững. Đầu óc chàng như mờ mịt những khói, mắt

chàng hoa lên, lý trí chàng bay biến đâu mất. Chàng cảm thấy mình vừa làm

một việc thiêng liêng, vừa xúc phạm vào thần thánh. Vả lại, tuy cảm thấy

tấm thân ngà ngọc kia cọ xát vào ngực mình, chàng cũng không có một chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.