I
TRẬN GIÓ TINH QUÁI
Từ năm 1823 trở đi, cửa hàng cơm Thénardier ở Montfermeil suy dần,
chìm ngập dần. Không phải chìm ngập trong vực thẳm một cuộc phá sản, mà
chìm dần mòn trong cái vũng đọng của những món nợ vặt ỷ eo. Trong lúc
ấy, vợ chồng Thénardier sinh thêm hai đứa con, đều là trai. Tổng số bây giờ
là năm, hai gái, ba trai. Như thế cũng khá gọi là đông.
Hai đứa trẻ sinh sau, mụ Thénardier đã rẩy đi với một sự may mắn hiếm
có, từ lúc chúng còn rất bé. Đúng là rẩy đi. Vì người đàn bà ấy chỉ có một
phần thiên tính: Mụ chỉ làm mẹ đối với con gái thôi. Có hơn một ví dụ về
hiện tượng đó. Cũng như bà Thống Chế De La Mothe Houdancourt, mụ chỉ
làm mẹ đối với mấy đứa con gái thôi. Mẫu tính của mụ giới hạn ở chỗ đó.
Và lòng thù ghét nhân loại ở mụ cũng bắt đầu từ hai đứa con trai. Đối với
chúng, sự nanh ác của mụ dốc như một vực thẳm và quả tim mụ bị chặn lại
bởi một ghềnh đá ở chỗ này. Bạn đọc đã thấy mụ ghét thằng lớn thế nào, với
hai đứa nhỏ, lại càng hơn thế, mụ thù ghê thù tởm chúng. Vì sao? Vì… cái lý
do ghê gớm Đệ Nhất và cũng khó cãi Đệ Nhất. Vì tôi không cần cả một xâu
con như vậy.
Chúng ta hãy xem mụ Thénardier làm thế nào để khử bỏ ba đứa con, hơn
nữa khử bỏ mà còn được lợi.
Trước đây, tác giả cũng đã nói đến một mụ Magnon tức là con mụ đã bắt
lão Gillenormand chu cấp cho hai đứa con. Mụ ấy ở bờ sông Célestins, chỗ
gặp nhau với đường phố Petit Musc, cái đường phố đã dùng cái tên thơm để
che tiếng xấu (xạ hương). Ngày nay người ta vẫn còn nhớ cái trận dịch hầu
phong lớn đã tàn sát trẻ con trên cái khu phố bờ sông Seine cách đây ba
mươi lăm năm. Khoa học đã lợi dụng trận dịch ấy để thể nghiệm đại quy mô
hiệu quả của việc thổi phèn chua vào cơ thể, một phương pháp chữa bệnh đã
được thay thế bằng cồn iốt bôi ngoài. Qua vụ dịch, mụ Magnon bỏ mất luôn
cả hai đứa con, một đứa buổi sớm, một đứa buổi chiều, đương rất bé. Thật là
một tai họa. Hai đứa bé ấy quý lắm: Mỗi tháng chúng kiếm ra tám mươi
francs. Số tiền ấy, tháng tháng mụ lĩnh đều đặn ở nhà ông Barge là mõ tòa