Pháp ở chung nhà. Ả người Anh thành người Paris đó có những bạn bè giàu
có và dính dáng mật thiết với vụ mề đay của thư viện và kim cương của cô
Mars. Sau này, ả nổi tiếng trong các hồ sơ tư pháp. Người ta gọi ả là Miss.
Hai đứa bé về ở với mụ Magnon cũng không đến nỗi nào. Số tiền tám
mươi francs hàng tháng khiến mụ cũng có phần nương nhẹ chúng, như người
ta nương tất cả những vật dùng để sinh lợi. Mặc cũng lành, ăn cũng ngon,
được săn sóc gần như những “cậu ấm”, hai đứa bé ở với bà mẹ giả này hóa
ra sướng hơn ở với mẹ ruột. Mụ Magnon lại cố đóng vai bà thượng lưu
không nói tục nói lóng trước mặt chúng.
Vài ba năm trôi qua như vậy. Thénardier đoán rồi sẽ còn khá hơn. Một
lần Magnon đem đưa số tiền tháng mười francs cho hắn, hắn đã nói: ”Rồi
đây “ông bố” chúng cũng phải nghĩ đến việc giáo dục chúng mới được. Rủi
mà may, hai đứa bé tội nghiệp ấy thế mà được ấm thân". Bỗng đâu một buổi
kia chúng lại bị vứt ra giữa cảnh đời để tự mình bắt đầu cuộc sống.
Một vụ bắt bớ hàng loạt nhứng đứa bất lương như vụ bắt ổ bợm Jondrette,
có kèm theo nhiều vụ soát nhà và giam cứu, là một tai họa cho xã hội huyền
bí kinh tởm ấy, nó sống ẩn ở dưới cái xã hội công khai. Một biến cố như thế
gây ra đủ mọi thứ đổ vỡ. Tai họa của Jondrette gây ra tai họa cho mụ
Magnon.
Không mấy bữa sau khi mụ Magnon đưa cho Éponine mảnh giấy về phố
Plumet, thì một hôm, cảnh sát ập đến con đường Clocheperce. Mụ Magnon
sa lưới, cùng với “cô Miss” và tất cả dân cư ở cái nhà ấy, vì hành tung của
họ khả nghi. Trong khi ấy, hai đứa bé đang chơi ở sân sau không hay biết gì
hết. Khi chúng về thì chúng thấy cửa đóng nhà không. Người thợ giầy bên
kia đường gọi chúng lại, đưa cho một mẩu giấy “mẹ” chúng gửi. Trên giấy
có địa chỉ: "Ông Barge, quản lý lợi tức phố Vua Sicile số 8".
Người thợ giầy bảo:
— Các cháu đừng ở đây nữa. Tìm đến chỗ đó. Gần lắm. Phố đầu tiên mà
các cháu bắt gặp về phía tay trái. Đưa miếng giấy này ra mà hỏi thăm đường
thì người ta sẽ bảo cho.
Chúng ra đi, thằng lớn một tay dắt em, một tay cầm mẩu giấy. Nó rét quá,
ngón tay cóng lạnh kẹp mẩu giấy không được chặt. Đến đầu phố
Clocheperce, một luồng gió mạnh cuốn tờ giấy đi, mà đêm đã xuống, nó tìm