NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1164

diễn logique trong trái tim con người, cũng như ở trong vũ trụ làm gì có

những hình hình học hệt như trong sách. Với Cosette và Marius, ngoài

Marius và Cosette ra, không còn gì nữa. Vũ trụ xung quanh họ lọt thỏm vào

hang sâu nào rồi. Họ sống những phút vàng ngọc, không có quá khứ, không

có tương lai. Marius chỉ nhớ mang máng rằng Cosette có một người cha, óc

chàng dường như bị lóa khiến không thấy gì nữa. Đôi lứa kia nói với nhau

những gì? Như đã biết, nào chuyện hoa, chuyện én, chuyện mặt trời xế núi,

mặt trăng mọc lên, tất cả những chuyện quan trọng. Họ đã thổ lộ với nhau

hết cả nhưng vẫn chưa nói gì hết. Với bọn si tình thì tất cả nghĩa là không gì

hết. Chứ còn chuyện người cha, chuyện đời, cái nhà ổ chuột, bọn lâu la, việc

xảy ra kia thì nói đến làm gì? Vả lại chắc gì cơn ác mộng đó đã có thật? Ở

đây chỉ có hai người, họ yêu nhau, thế thôi! Ngoài ra, không có gì nữa. Hình

như khi người ta đến ngưỡng của thiên đường thì cả địa ngục cũng tan biến

đi đâu mất. Có thấy bọn quỷ sứ không? Mà có quỷ sứ không đã? Có phải là

người ta đã run lên? Đã đau đớn? Họ không còn biết gì nữa. Một đám mây

hồng đã phủ lên trên đó.

Đôi bạn sống như vậy, ở nơi cao tít, sống tự nhiên mà cũng rất lạ lùng:

Chẳng phải nơi thiên đình, chẳng phải nơi tiên cảnh, ở giữa loài người và

thiên thần, ở trên cõi bùn nhơ, ở dưới thượng tầng biêng biếc, ở trong mây,

hầu như chỉ một phần nào là xương là thịt, còn từ đầu đến chân toàn là tinh

thần, là ngây ngất tột bực. Đã bốc lên cao nên chân không giẫm đất, lòng

trần vẫn nặng, nên cũng chưa biến vào cõi trời xanh, họ cứ lơ lửng như

những nguyên tử đợi cho kết tinh thành các hình thái của vật chất. Nhìn bên

ngoài thì họ như thoát ra ngoài vòng số mệnh, quên mất dấu xe của thời khắc

là hôm qua, ngày nay và ngày mai, ngây ngất, ngẩn ngơ, bập bềnh trôi nổi.

Đôi khi nhẹ nhàng như có thể bay vào nơi vô tận, hầu như sẵn sàng biến vào

cõi vô thủy vô chung. Họ mê mà tỉnh trong khúc ru tình êm ái. Quả thật là

một giấc mê tuyệt vời của thực tế nặng trĩu lý tưởng.

Đôi khi dù Cosette xinh đẹp hết sức, Marius cũng nhắm mắt lại. Nhắm

nghiền mắt là cách nhìn vào tâm hồn hay nhất. Marius và Cosette không tự

hỏi tình yêu này sẽ đưa họ đến đâu. Họ cho rằng họ đã đến đích. Kỳ quái

thay cái tham vọng của con người khi muốn tình yêu đưa ta đến một đích

nào vậy!