NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1302

I

LÁ CỜ (MÀN MỘT)

Vẫn chưa có gì xảy ra. Chuông nhà thờ Saint Merry điểm mười giờ từ

lâu. Enjolras và Combeferre, xách súng đến ngồi bên cạnh chỗ khe hở của

chiến lũy chính. Hai người không nói gì với nhau, chỉ lắng tai để nghe cả đến

tiếng chân người dù dội nhẹ và xa nhất.

Bất thình lình, giữa không khí yên tĩnh hãi hùng ấy, hình như từ phố Saint

Denis, một giọng hát trẻ thơ, trong trẻo, vui vẻ, cất lên lanh lảnh. Giọng hát

theo điệu Dưới Ánh Trăng, một điệu dân ca cổ, nhưng lời là một bài thơ mà

câu cuối là một tiếng reo giống như tiếng gà gáy:

«Mũi ta nó khóc dầm

Hỡi ông bạn Bugeaud!

Cho ta mượn mấy sen đầm,

Ta nói chuyện với chúng cho.

Mình khoác áo tơi xanh,

Hình gà trên mũ,

Đây đã đến ngoại thành!

Ò ó o o… o!»

Hai người xiết tay nhau, Enjolras bảo:

— Tiếng Gavroche.

— Nó báo tin cho mình đây - Combeferre tiếp.

Có tiếng chân chạy hấp tấp qua đường phố vắng. Rồi một bóng người

nhanh nhẹn hơn cả một anh hề rạp xiếc leo qua chiếc xe hàng. Và Gavroche

nhảy phóc vào bên trong chiến lũy, vừa thở hổn hển vừa nói:

— Súng của em đâu? Chúng nó đến rồi kìa.

Cả chiến lũy như bị điện giật. Nghe tiếng những bàn tay sờ soạng cầm

súng lên. Enjolras hỏi:

— Em muốn lấy khẩu carabine của anh không?

— Em ưng khẩu súng trường kia, - Gavroche đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.