IV
THÙNG THUỐC SÚNG
Nép mình trong góc phố Mondétour, Marius đã chứng kiến pha thứ nhất
cuộc chiến đấu, trong lòng lưỡng lự và hồi hộp. Tuy vậy, chàng không sao
cưỡng nổi sức cuốn hút huyền bí và mãnh liệt mà ta có thể gọi là tiếng gọi
của vực sâu. Trước sự khẩn cấp của hiểm họa, trước cái chết bí ẩn của ông
cụ Mabeuf, trước cảnh Bahorel bị đâm chết, trước tình thế cần phải viện trợ
hoặc trả thù cho bạn bè, mọi sự ngập ngừng đều tiêu tán đâu mất, chàng
xông thẳng vào cuộc hỗn chiến, hai tay cầm hai khẩu súng ngắn. Phát thứ
nhất chàng cứu Gavroche, và phát thứ hai chàng giải thoát Courfeyrac.
Giữa tiếng súng nổ, tiếng kêu của bọn lính bị giết, quân xung kích của
Chính Phủ đã trèo lên các công sự. Phút chốc đã thấy lom khom trên đỉnh
chiến lũy vô số lính và lính: Cảnh vệ, quân chính quy, quốc dân quân ngoại
ô, tên nào tên nấy lăm lăm khẩu súng cầm tay. Bọn chúng chiếm lĩnh đến
hơn hai phần ba công sự, nhưng chưa nhảy vào bên trong, hình như còn do
dự, sợ có cạm bẫy gì chăng. Chúng nhìn vào chiến lũy tối om như người ta
nhìn vào hang hùm. Ánh đuốc soi rõ vào lưỡi lê, vào mũ lông, vào những bộ
mặt lo lắng và tức giận.
Marius chẳng còn vũ khí nào trong tay cả, hai khẩu súng ngắn hết đạn,
chàng đã vứt đi rồi. Chàng chợt thấy trong gian phòng thấp, gần bên cửa lớn
một thùng thuốc súng. Chàng vừa quay người nhìn về phía ấy thì một tên
lính chĩa súng nhằm bắn chàng. Một bóng người vụt nhảy đến, đưa bàn tay
bịt kín họng súng. Đó là anh thợ trẻ bận quần nhung. Súng nổ, viên đạn
xuyên qua bàn tay và chừng như xuyên luôn qua cả người anh nên anh nhào
xuống. Nhưng Marius thì không việc gì. Tất cả xảy ra trong khói, mờ mờ.
Marius đang đi vào phòng thấp chỉ thấy loáng thoáng: Hình như có mũi súng
chĩa vào chàng, rồi có bàn tay bịt miệng súng lại, và nghe có tiếng súng nổ.
Nhưng trong những lúc như thế, mọi cái nhìn thấy trước mắt đều chao đảo
và dồn dập, trí óc chẳng sao dừng lại lâu ở một vật gì. Người ta có cảm giác
bị lôi cuốn ngấm ngầm đến chỗ đen tối hơn, và mọi sự việc đều như mây
mù.