mới, hoặc đang chờ tiếp viện rồi mới ào lên tấn công đồn lũy khó khăn này
một lần nữa. Nghĩa quân đã cắt người canh gác và đôi ba người vốn là sinh
viên trường thuốc bắt đầu băng bó số anh em bị thương. Bàn ghế trong quán,
trừ hai cái bàn, một cái để đạn dược, bông băng, và cái bàn trên đó đặt thi hài
ông cụ Mabeuf, còn thì người ta đều vứt ra ngoài, đem chất thêm vào chiến
lũy. Trong gian phòng thấp người ta dùng tạm những tấm đệm trải giường
của bà Hucheloup và các người đầy tớ gái. Những người bị thương được đặt
lên các tấm đệm ấy. Riêng ba nhân vật tội nghiệp sống trong quán Corinthe
thì không ai biết họ ra sao cả. Cuối cùng mới tìm thấy họ núp dưới hầm nhà.
Đang vui mừng vừa qua khỏi cơn nguy thì một nỗi đau xót đến làm mọi
người rầu rầu. Điểm danh thì thấy nghĩa quân thiếu mất một người. Ai? Một
trong những kẻ thân thiết nhất, anh dũng nhất: Jean Prouvaire. Anh em tìm
trong số bị thương, không có. Tìm trong một số người chết, cũng không.
Chắc là chàng bị bắt làm tù binh.
Combeferre bảo Enjolras:
— Chúng bắt bạn ta, nhưng ta lại giữ tên tay sai của chúng. Cậu thấy có
cần phải giết tên chó săn này không?
— Cần chứ, - Enjolras đáp, - nhưng không cần bằng cứu sống Prouvaires.
Hai người nói chuyện trong gian phòng thấp, bên cạnh cây cột buộc
Javert. Combeferre lại nói:
— Thế thì tớ đi cột cái khăn tay vào đầu gậy, sang điều đình với bọn
chúng để đổi người.
Enjolras đặt bàn tay lên cánh tay Combeferre:
— Này, nghe kìa.
Cuối phố có tiếng súng lích kích một cách có ý nghĩa. Một giọng cứng cỏi
thét lên:
— Cộng Hòa Pháp Quốc muôn năm! Tương lai muôn năm.
Nghe rõ là tiếng Prouvaires.
Một ánh chớp vụt lóe lên, tiếp liền là một loạt súng nổ. Rồi lại im lặng
như cũ.
Combeferre kêu lên:
— Chúng giết Prouvaires rồi.
Enjolras nhìn Javert nói: