dũng. Cái có vẻ như phi lý, ở đây lại là chuyện thường tình. Bọn người kia
chẳng ai ngạc nhiên vì cử chỉ của nhau. Courfeyrac nhắc lại:
— Nhanh lên.
Các nhóm gọi Marius:
— Đồng chí chỉ định hộ cho người nào phải ở lại.
— Phải đấy, - cả năm đồng thanh, - yêu cầu đồng chí chọn đi. Chúng tôi
xin nghe theo đồng chí.
Marius không tin rằng mình còn có thể xúc động được. Thế mà thoáng
nghĩ đến việc phải chọn một người đi chết, chàng cảm thấy như tất cả máu
trong người đều dồn về quả tim. Người chàng đã xanh mét rồi, nếu không,
người ta đã thấy chàng tái mặt.
Chàng tiến đến chỗ năm người kia đang mỉm cười nhìn chàng. Cả năm,
người nào khóe mắt cũng ngời lên cái ánh lửa vĩ đại mà người ta nhìn thấy
trong quá khứ xa vời của lịch sử, ở đèo Thermopyles,
gọi chàng:
— Tôi! Tôi! Tôi!
Marius ngơ ngác đếm từng người. Đếm đi đếm lại vẫn con số năm! Rồi
mắt chàng cúi nhìn xuống bốn bộ quân phục.
Vừa lúc ấy, một bộ thứ năm như đâu từ trên trời rơi xuống chồng lên bốn
bộ kia. Người thứ năm được cứu thoát.
Marius ngước mắt nhìn lên và nhận ra ông Fauchelevent, Jean Valjean
vừa vào trong chiến lũy. Không biết vì dò hỏi được, hay vì bản năng, vì ngẫu
nhiên thế nào mà ông đã theo đường Mondétour tìm đến đó. Nhờ bộ quân
phục quốc dân quân, ông đã đi qua dễ dàng. Người lính gác của nghĩa quân ở
phố Mondétour không ra hiệu báo động làm gì vì chỉ thấy có một quốc dân
quân đi lẻ một mình. Anh ta đã để cho người ấy đi tự nhiên vào ngõ phố.
Anh ta nghĩ bụng: “Chắc là một người đến tăng cường lực lượng cho ta,
cùng đi nữa, nếu là kẻ địch thì chắc chắn cũng sẽ thành một tù binh thôi".
Giờ phút vô cùng nghiêm trọng, người lính gác không thể xao nhãng nhiệm
vụ và rời xa vị trí quan sát của mình.
Khi Jean Valjean bước vào trong chiến lũy, chẳng ai nhìn thấy cả, mọi
con mắt đang đổ dồn vào năm người được chọn ra và bốn bộ quân phục. Ông
thì trông thấy và nghe rõ hết. Ông lặng lẽ cởi bộ quân phục ra và ném vào